Chương 126: Tục Vụ
Chương 126: Tục Vụ
Tần Tang hỏi ra mới biết phạm vi thế lực của Nguyên Chiếu môn thực sự cực kì rộng rãi, đệ tử của Nguyên Chiếu môn sau khi có được tư cách có động phủ thì có thể tìm bất kì chỗ nào có linh lực nồng đậm trong dãy núi to lớn này để xây động phủ.
Nguyên Chiếu phong là hộ phái đại trận nền móng trong Nguyên Chiếu môn, Thái Thượng tông chủ tu hành ngay trong chủ phong, nơi quan trọng đại điện chưởng môn cũng được xây dựng xung quanh chủ phong, cũng được gọi là nội môn.
Đi theo phía sau Chu sư huynh, phi hành trên không trung một lúc, cuối cùng cũng tới ranh giới hộ phái đại trận, Chu sư huynh hạ xuống đất, chỉ vào sơn cốc bị mây mù che lấp lối vào, nói với Tần Tang:
-Tần sư đệ, phía trước chính là Hành Vân cốc, trong cốc này có đại trận, muốn vào Hành Vân cốc thì phải có lệnh bài mới vào được, ta không thể tiễn đệ thêm. Bạch Vân pháp khí của ngươi dùng để cưỡi mây rải mưa, bồi bổ linh thực. Trong túi giới tử có trang bị mấy thứ như Cửu Linh Sa, đều cần trong việc bồi dưỡng linh thực... Mấy thứ đó đều được phát theo mỗi tháng, tới thời hạn mới có người đưa tới.
Vừa nói, Chu sư huynh vừa giơ tay đánh một đạo linh lực vào trong cốc, chỉ chốc lát sau mây mù đã dạt sang một bên, bên trong có một người trông còn già hơn cả Đỗ sư thúc bay ra, tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ mười ba.
Người kia nén độn quang rơi xuống trước mặt hai người, quan sát Tần Tang một lượt, miệng nói mấy lời quái gở:
-Chu sư đệ lâu lắm không lên điện Tam Bảo, quả là vị khách hiếm tới... Vị sư đệ này lại lạ mặt, không biết nên xưng hô thế nào?
Tần Tang vội vàng hành lễ, nói:
-Sư đệ Tần Tang ra mắt sư huynh.
Chu sư huynh cười khổ, không nổi giận mà chỉ ai oán nói:
-Mạnh sư huynh, vị này chính là Tần sư đệ vừa nhập môn, được phân tới Hành Vân cốc các huynh hỗ trợ, ta chỉ đưa người tới thôi mà lại bị huynh đối xử như vậy.
Hai mắt Mạnh sư huynh sáng lên:
-Cuối cùng lão Đỗ cũng chịu thả người rồi sao? Ồ, suýt nữa thì ta quên mất hôm nay là đại hội Thăng Tiên.
Chu sư huynh dường như đang cố tình chọc tức hắn ta, lắc đầu nói:
-Nghe nói hôm nay Đỗ sư thúc có việc nên đã ủy thác cho Dư sư thúc sắp xếp tạp dịch, nếu không mấy sư thúc khác cũng đang chờ bổ sung tạp dịch, làm gì tới phiên huynh.
Mạnh sư huynh hừ một cái, đột nhiên ngớ ra, nói:
-Dư sư thúc? Là Dư sư thúc nào?
Chu sư huynh lạnh nhạt nói:
-Chính là vị sư đệ của Dư Hóa, cách đây không lâu đã bế quan thành công lên Trúc Cơ kỳ, sau này gặp mặt phải gọi một tiếng Dư sư thúc.
Hai người ăn ý không nói, vẻ mặt trở nên tiêu điều đi trông thấy, dáng vẻ mất hết hứng thú.
...
Sau khi Chu sư huynh rời đi, Tần Tang đi theo Mạnh sư huynh tiến vào Hành Vân cốc.
Nói chuyện vài câu với nhau cũng dần quen thuộc, Tần Tang cũng biết tên của Mạnh sư huynh là Mạnh Như Hối, hiện đã hơn tám mươi tuổi, sớm không còn hy vọng gì với Trúc Cơ nữa rồi. Ba mươi năm trước đã đánh mất hết ý niệm tu tiền liền từ biệt sơn môn, rời núi về nhà.
Nhưng song thân đã sớm qua đời, quê hương đưa mắt ngắm người xa lạ*, Mạnh Như Hối mất hết hứng thú ở quê hương liền quay lại núi nhận tụ vụ, định ở sư môn nốt quãng đời cuối cùng.
*quê hương đưa mắt ngắm người xa lạ: Lâu năm không quay về quê, ai gặp cũng thấy xa lạ như người dưng.
Hành sơn cốc chính là mấy sơn cốc dính cùng một chỗ, mỗi một sơn cốc đều khai khẩn được rất nhiều linh điền, trong đó vun trồng ra vô số linh thụ, linh trúc, linh cốc, dĩ nhiên là cũng không thiếu được linh dược.
Mạnh Như Hối dẫn theo Tần Tang đi sâu vào bên trong, nửa chừng còn gặp mấy vị sư huynh sư tỷ vẻ mặt vội vã, họ lên tiếng chào hỏi mấy câu rồi lại tiếp tục bận rộn việc của mình.
Thấy cảnh tượng bận rộn này, Tần Tang không nhịn được trầm lòng.
Cuối cùng hai người họ đi tới cuối cùng trong một sơn cốc, so với những nơi khác thì sơn cốc này không quá lớn, hai bên sườn núi trồng đầy trúc tía, ở giữa là một mảng lớn vườn thuốc.
-Tần sư đệ, sau này ngươi sẽ phụ trách trông coi vườn linh dược này, cứ một đoạn thời gian là phải nộp lên linh dược theo phân ngạch, sẽ có người trong sư môn tới lấy. Trong miếng ngọc giản này có đủ đặc tính của từng loại linh dược và biện pháp nuôi dưỡng. Một số linh dược rất yếu ớt, sư đệ nhớ không được làm ra sai sót, nếu không nộp đủ phân ngạch linh dược lên thì không những bị trừ lương tháng mà còn có khả năng sẽ bị đuổi khỏi sư môn. Trong sơn cốc này, ngươi có thể tùy ý xây dựng động phủ...
Mạnh Như Hối nói một tràng dài với Tần Tang xong liền vội vàng rời đi, Tần Tang ngự phong đi tới bên cạnh vườn thuốc trong sơ cốc, nhìn đủ loại linh dược bên trong, cây thì đang đua nhau khoe sắc, cây thì xanh tươi ướt át, đều là thứ mà hắn chưa từng thấy qua.
Dùng thần thức thăm dò ngọc giản, sau khi cẩn thận xem qua xong thì sắc mặt Tần Tang lập tức tràm xuống.
Bạch Vân mà hắn nhận được kia còn gọi là Ngũ Hành Vân, sau khi thúc giục thì có thể đem thiên địa ngũ hành linh khí dung nhập vào trong nước mưa rải xuống, bồi bổ cho linh thực.
Bởi vì mỗi loại linh dược đều có đặc tính khác nhau nên số lần cho mưa và thời gian cho nước mua dung nhập với ngũ hành linh khí của mỗi chủng loại đều cần phải chú trọng, rất cần người điều khiển nắm chắc trong tay.
Nếu làm ra sai sót, không chỉ không giúp cho linh dược phát triển mà còn khiến cho linh dược bị tổn thương, nghiêm trọng nhất chính là khiến linh dược bị khô héo, chết hoàn toàn.
Cửu Linh Sa thì do phân và nước tiểu của chín loại yêu tạo thành, thông thường linh thực chỉ cần rải Cửu Linh Sa mười ngày một lần, bình thường không cần quan tâm. Nhưng linh dược thì khác, phải cực kì chú trọng tới nó, khiến Tần Tang càng nhìn càng đau đầu.