Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 127 - Chương 127: Nhẫn Nại

Chương 127: Nhẫn Nại Chương 127: Nhẫn Nại

Nếu nghiêm khác làm theo ghi chép trong ngọc giản thì ngày nào hắn cũng phải dùng hơn nửa thời gian để chăm sóc vườn thuốc, thời gian tu luyện ít tới đáng thương.

Khó trách Mạnh Như Hối chạy nhanh như vậy, căn bản không muốn cho hắn cơ hội kháng nghị.

Tần Tang bay lên chỗ cao để quan sát, thấy sâu trong rừng trúc có một trúc lâu, phi thân qua, phát hiện trúc lâu kia đã nhiều năm không được sửa sang, gió thổi qua một cái là toàn bộ trúc lâu đều rung lên, vì thế hắn dứt khóa tìm ra sau vách núi trong rừng trúc, dùng Bích Kiếm chém ra một cái động phủ đơn giản, sau đó liền rơi vào tĩnh tọa.

Vị Dư sư thúc kia phân hắn tới Hành Vân cốc, nhưng lại không nói rõ muốn hắn làm gì. Nhưng Đỗ Tư Nghiệp lại đột nhiên xuất hiện làm rối loạn kế hoạch của hắn.

Chuyện này khiến Tần Tang bất an mãi.

Không phải Tần Tang chưa từng nghĩ tới chuyện mật báo, nhưng bên trong Nguyên Chiếu môn này ngoài Dư Hóa ra không biết còn có bao nhiêu gian tế của Khôi Âm tông nữa? Không phải Mạnh Như Hối là một trong số đó chứ?

Từ hai vị trên Kim Đan và chưởng môn trong Nguyên Chiếu môn ra, Tần Tang thực sự không dám cả tin bất cứ ai.

Hơn nữa, nhìn cách Nguyên Chiếu môn dùng Thăng Tiên đại hội để dụ giết tán tu thì sau khi mật báo, hắn thực sự có thể lấy công chuộc tội sao?

Muốn lấy mạng đi đánh cược!

Nếu như mật báo, để chứng minh lời hắn nói là sự thật thì chắc chắn bị mật của Ngọc Phật sẽ bị bại lộ.

Bây giờ, hiểu biết của Tần Tang đối với Ngọc Phật ngày càng tăng.

Nguyên Thần chính là căn cơ của người tu tiên, Ngọc Phật không chỉ bảo vệ Nguyên Thần của hắn tránh khỏi ngoại tà xâm chiếm mà còn giúp hắn ngăn cản bị mê hoặc thần hồn.

Tần Tang phân tích loại năng lực đó chỉ có tác dụng với Nguyên Thần, giúp hắn cho dù ở nơi nào cũng có thể đảm bảo Nguyên Thần của mình không bị mê hoặc, tuân thủ đạo tâm nghiêm ngặt, nhưng giống như đại trận mây mù bên ngoài Hành Vân cốc và phương U Sơn, mắt thường của hắn không thể nhìn thấu được.

Mặc dù bây giờ hắn không biết giới hạn của Ngọc Phật là bao nhiêu, nhưng hắn biết dưới sự che chở của Ngọc Phật, hắn có thể chống cự lại việc về sau có khả năng bị tổn thương Nguyên Thần, hoặc gặp phải pháp khí làm loạn thần trí, vật tà uế, thậm chí là trận pháp.

Ngọc Phật chắc chắn là một bảo vật, dù thế nào cũng không được làm lộ ra bên ngoài.

Khi trăng sáng treo trên cao, Tầng Tang mới hoàn thành nhiệm vụ ngày hôm nay, lê thân thể mệt mỏi nhập định tu luyện.

Việc thao túng Ngũ Hành Vân bồi bổ linh dược gần như làm hao tổn hết sạch linh lực trong cơ thể hắn, trong lúc tu luyện, Tần Tang dường như cảm nhận được tu vi đã tăng lên một phần, cũng có thể là do tư chất của Tần Tang quá kém nên tu vi tăng quá ít, mà bây giờ hắn lại khinh thường dùng Hồn Đan.

Vừa vào tông môn đã muốn chạy, nhưng lúc này, Tần Tang quyết định nhẫn nại ở lại Nguyên Chiếu môn xem xét thêm một thời gian nữa, việc quan trọng nhất bây giờ chính là đề cao thực lực.

Dược lực của Tụ Khí Đan chưa được luyện hóa, trong túi giới tử còn một chai thạch nhũ và Hồn Đan, Tần Tang đoán chẳng bao lâu nữa hắn sẽ đột phá Luyện Khí kỳ tầng thứ bảy.

Tần Tang nhìn khí hải bên trong cơ thể, dược lực của Tụ Khí Đan vẫn đang áp chế bên trong khí hải, là lúc nên luyện hóa.

...

Đảo mắt đã qua hơn mười ngày, mấy hôm nay trôi qua vô cùng yên bình, không ai tới quấy rầy.

Đồng môn trong Hành Vân cốc người này tự so với người kia, ngày ngày trông giữ bên cạnh thửa đất của mình, căn bản không có ai thấy hứng thú với sư đệ mới tới cả chứ đừng nói tới gây phiền phức.

Qua một thời gian dài như vậy Tần Tang chỉ quen biết mỗi Mạnh Như Hối.

Nhưng điều khiến Tần Tang càng bất an hơn chính là Dư Hóa chưa từng tới tìm hắn.

Tần Tang dần quen thuộc với cuộc sống ở Hành Vân cốc, ban ngày thì cưỡi mây rải mưa, chỉnh đốn vườn thuốc, buổi tối quay lại động phủ tu luyện, luyện hóa dược lực của Tụ Khí Đan, cảnh giới tăng lên nhanh chóng.

-Chỉ cần mười ngày nữa là có thể luyện hóa hoàn toàn dược lực của Tụ Khí Đan.

Tần Tang vừa thao túng Ngũ Hành Vân tưới nước cho mảnh ruộng trồng Thất Tinh Trùng Lâu vừa lặng lẽ tính toán.

Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì khi dược lực của Tụ Khí Đan tiêu tán hết, cảnh gưới của hắn sẽ tăng lên tầng thứ sáu hậu kỳ, cách tầng thứ bảy chỉ một khoảng ngắn mà thôi. Tới lúc đó lại uống hết bình Hồn Đan kia thì tỷ lệ đột phá rất cao.

Nhưng sau khi đột phá tầng thứ bảy xong hắn phải nghĩ cách thoát khỏi thân phận tạp dịch này.

Bây giờ mỗi khi Tần Tang luyện hóa dược lực của Tụ Khí Đan đều phải tạm dừng tu luyện, giành ra một ít thời gian ngắn để cơ thể có thể chậm rãi tiêu hóa hết dược lực, đồng thời phải thích ứng thật nhanh để tăng cảnh giới. Nếu quá hấp tấp thì không những không đạt được chỗ tốt nào mà còn để lại tai họa ngầm.

Trong khoảng thời gian này việc ở vườn thuốc không ảnh hưởng quá nhiều tới việc tu hành của hắn.

Nhưng sau khi luyện hóa dược lực của Tụ Khí Đan, rồi đột phá tầng thứ bảy xong hắn vẫn chưa tìm ra đường tắt để đi nào, phải khổ tu, nhưng tới lúc đó vườn thuốc chính là trở ngại rất lớn.

Sau khi rải mưa cho mảnh vườn cuối cùng, sắc trời vẫn còn sớm, lúc này xuất hiện hai đạo độn quang bay vào trong sơn cốc, Tần Tang nhìn thấy Mạnh Như Hối tới thì vội vàng tiến lên nghênh đón.

Bên người Mạnh Như Hối là một thanh niên tuổi tác xấp xỉ Tần Tang, vẻ mặt vui mừng, nhưng khi thấy Tần Tang thì lập tức thu liễm lại.

-Ra mắt Mạnh sư huynh, không biết vị sư huynh này họ gì?

Tần Tang chắp tay nói.

Thanh niên kia đáp lễ:

-Tần sư đệ, ta họ Tất.
Bình Luận (0)
Comment