Chương 1276: Tiêu Điều
Chương 1276: Tiêu Điều
- Sư tôn thật sự không tới được sao ?
Thần sắc của lão bản chủ tiệm có vẻ khá kinh ngạc:
- Chúng ta bày bố thế cục như vậy, tốn tiền tốn tức mới có thể thuê được những tên tán tu kia, chẳng lẽ tất cả đều vô dụng sao ?
Người áo đen thở dài:
- Bởi vì trên đời này có cái gọi là người tính không bằng trời tính, sư tôn mặc dù đã đoán ra Yêu tộc sẽ có dị động, thế cụ trong Yêu Hải cũng sẽ cực kỳ hỗn loạn, nhưng hắn cũng không nghĩ rằng lần này lại xảy ra đại bạo loạn như thế, lũ súc sinh Yêu tộc kia quả thực là điên rồi. Con đàn bà Đại Vu Chúc kia cũng thật là vô dụng, đúng là chỉ biết ngồi không ăn bám, chỉ có một thân tu vi cao cường, vậy mà lại để cho Yêu tộc công hãm Thiên Vu Đảo, suýt chút nữa bị đoạt đi Truyền Tống trận, làm liên lụy sư tôn của chúng ta cũng bị kẹt ở đó. Bay giờ sư tôn không có ở đây, nếu như chỉ dựa vào chúng ta, chắc chắn không thể cường công trục diện với đám người của các thế lực tông môn, cho dù có đắc thủ lấy được bảo vật, chúng ta cũng không thể đàn áp nổi bọn tán tu. Tuy nhiên, bố cục chúng ta đã bày ra suốt bao nhiêu năm qua cũng không phải không có tác dụng. Cơ hội lần này là trăm năm mới gặp, Đại sư huynh truyền tin nói, sư tôn ra lệnh cho chúng ta không tiếc bất cứ giá nào cũng phải đoạt được món bảo vật ấy về trong tay, bất kể là phải trộm hay là cướp, cũng phải lấy nó về trong tay. Đại sư huynh đã bày mưu nghĩ kế, ngoài chúng ta ra, gần như cũng chẳng ai biết bí mật của món chi bảo này, cơ hội đoạt được là rất lơn. Mặt khác, sư tôn kiểu gì cũng sẽ thoát khốn khỏi Thiên Vu đảo. Đến lúc đó cũng là thời điểm chúng ta cần dùng người, tạm thời chúng ta cứ tiếp tục nuôi bọn họ vậy. . .
Lão bản chủ tiệm nhẹ nhàng thở ra:
- Vậy là tốt rồi, có thể giúp sư tôn san sẽ gánh nặng, chũng ta dù có phải dốc toàn bộ tâm huyết cũng phải hoàn thành nhiệm vu !
Người áo đen liếc mắt nhìn hắn rồi nói :
- Yên tâm đi, sư tôn chắc chắn sẽ không bạc đãi người có công, sư đẹ ngươi làm việc tận tâm như thế nào, ta đều thấy trong mắt, cũng đã báo cáo tường tận với sư tôn, trong lòng sư tôn cũng tự hiểu rõ được. Đúng rồi, hôm nay ngươi trở về nhà là có chuyện gì vậy ?
- À ! có một chuyện, sư huynh còn nhớ rõ cái người đã mua thượng phẩm linh thạch của sư huynh không? Thì ra từ đó đến giờ hắn vẫn luôn bế tử quan, sau khi hắn nhìn thấy Truyền Âm phù ta gửi đến, hắn ngay lập tức tới tìm ta. Người này ta khẳng định là không hề có bất cứ một mối quan hệ gì với các thế lực tông môn kia hết, hắn chỉ không biết là hiện tại sư huynh còn muốn triệu tập thêm nhân thủ hay không thôi.
Lão bản chủ tiệm thấp giọng nói ra.
- Ồ ! Là hắn sao.
Người áo đen lại nhớ về Tần Tang:
- Ta nhớ rằng, tu vi cưa hắn chỉ là Kết Đan cảnh trung kỳ.
- Không sai.
Lão bản chủ tiệm gật đầu:
- Tuy là hắn đã bế tử quan, nhưng ta thấy tu vi của hắn cũng chẳng tiến bộ là bao, có lẽ là do hắn đang tu luyện một môn đạo thuật nào đó, những tán tu mà có thể tu luyện đến cảnh giới Kết Đan này, đa phần đều có thực lực không kém.
Người áo đen 'Ừm' một tiếng, trầm ngâm nói:
- Nếu như theo kế hoạch ban đầu đề ra, thì việc chiêu mộ hắn có hay không cũng không quan trọng. Nhưng bây giờ sư tôn vẫn đang bị mặc kẹt, nếu như chỉ dựa vào mấy người chúng ta, sợ rằng rất khó áp chế được những lão già Kết Đan cảnh hậu kỳ kia. Bọn họ chỉ cần cầm được chỗ tốt, là có thể quay đầu bán đứng chúng ta bất cứ lúc nào, may là chúng ta vẫn luôn đề phòng những con cáo già này, cho nên không có giải thích cặn kẽ với bọn hắn về mục đích của chuyến đi lần này, nếu không thì hiện tại rất khó hoàn thành. Nhũng người giống như Tần Tân, nghe có vẻ dễ điều khiển hơn. Bất quá, cụ thể cần hành động như thế nào, cần tối thiểu bao nhiêu người, tối đa bao nhiêu người, còn phải đợi tin tức của đại sư huynh.
- Ý của sư huynh là ?
-Trước tiên cứ chiêu mộ hắn đã, không phải chỉ là thượng phẩm linh thạc kia, nhưng so sánh với chía bảo mà sư tôn cần, lại thấm vào đâu!
Người áo đen vỗ bàn nói.
Lão bản chủ tiệm tỏ vẻ vui mừng:
- Ta đã trấn an người kia, sau đó kêu hắn trở về động phủ chờ tin tức của ta, sư huynh, mấy ngày nữa ta có trở vê đó một chuyến, ta sẽ kêu hắn tới đây.
Người áo đen gật đầu.
. . .
Lúc này, Tần Tang đang đi đến phòng đấu giá Tường An, trông thấy phường thị ngày càng tiêu điều, cũng bắt đầu tính toán, không biết bản thân mình có nên trốn khỏi Thiên Hưng thành, kiếm một nơi xa xa ẩn náu qua thời loạn này hay không.