Chương 1278: Cố Chủ
Chương 1278: Cố Chủ
Trước đó, tằm mập gặm một cục Tử Tinh, rồi nằm lăn ra ngủ không dậy nổi, vất vả lắm mới có thể làm cho nó thức tỉnh, so đó nó lại tiếp tục đòi Tử Tinh ở chỗ Tần Tang, gặm thêm một cục nữa rồi lại lăn ra ngủ tiếp.
Tần Tang như biến thành một nhân viên của trang trại chăn nuôi vậy.
Trong quá trình nó ngủ say, dù Tần Tang có gọi thế nào, nó cũng không tỉnh giấc, cũng may là khoảng thời gian này, Tần Tang không gặp phải độc thú hay đi vào vào độc địa, nếu không thì đúng là khóc không ra nước mắt . Nhưng dương như sau khi ăn hết những mảnh Tử Tinh này, tằm mập cũng thay đổi không nhiều, tốc độ phát triển cũng chẳng nhanh hơn trước bao nhiêu, thậm chí còn không bằng Thiên Mục Điệp.
- Chẳng lẽ là hậu tích bạc phát, hay là có một nguyên nhân gì đó sâu xa hơn ?
Tần Tang cũng đoán không ra.
Bản thân của tằm mập vốn đã là một bí ẩn, nó không rõ lai lịch, lại tự động nhận hắn làm chủ nhân, thân hình mỏng manh dễ vỡ lại có thể xem những thứ có độc tính mãnh liệt như những món ăn ngon.
Sau khi cho Thiên Mục Điệp ăn xong, Tần Tang lại tiến hành tu luyện một cách bài bản, đầu tiên là huyết tự đối với thân ngoại hóa thân, sau đó tu luyện Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương , chờ cho đến đêm tối lại dẫn động tinh nguyên rèn luyện thân thể.
Mặc dù quá trình tu luyện có hơi buồn tẻ và chán ngắt, nhưng Tần Tang vẫn phải làm vậy để chuẩn bị cho lần tiếp theo tiến vào Thất Sát điện.
Gần đây, hán vốn định đi tới Lan Đấu Môn một chuyến, nhưng vì thượng phẩm linh thạch, đành phải gác chuyện đó sang một bên, ở trong động phủ chờ tin tức của lão bản chủ tiệm.
Sau khi bế quan tĩnh tu hơn một tháng, bên phía chủ tiệm mãi vẫn không có tin tức gì, đúng lúc Tần Tang muốn rời khỏi động phủ đi tìm lão bản hỏi thăm một chút thì cấm chế bên ngoài động phủ đột nhiên báo động.
Tần Tang lách mình đi ra, phát hiện đó là Truyền Âm phù, sau khi xem qua tin tức trong Truyền Âm phù, sắc mặt của Tần Tang lộ vể vui mừng, lập tức phong bế động phủ lại, để thân ngoại háo thân tĩnh tu một mình, sau đó vội vàng rời đi.
- Tần đạo hữu thật nhanh nhẹn quá !
Lão bản của cửa tiệm thấy Tần Tang mở cửa đi và thì buông lời trêu chọc.
Tần Tang luôn miệng nói:
- Tần cũng chỉ vì bảo vật mới trở nên như thế này thôi, biết làm sao được, ai bảo ta chỉ là một tán tu nghèo rớt mồng tơi !
- Đạo hữu hãy đi theo ta.
Lão bản đóng cửa tiệm của mình lại, sau đó đi trước dẫn đường cho Tần Tang.
Tần Tang đi theo phía sau chủ tiệm, thấy hắn ngoặt trái ngoặt phải bảy tám lần gì đó, hẳn là đi về phía cổng thành, đành tò mò hỏi chủ tiệm:
- Vị cố chủ kia không biết có thân phận gì, chẳng lẽ hắn không ở trong Thiên Hưng thành ?
Chủ tiệm nói:
- Tại hạ chỉ là một người trung gian, ta cũng không rõ biết quá nhiều về lai lịch của vị đó, hắn cũng như Tần đạo hữu vậy, từ trước đến giờ chỉ bàn chuyện làm ăn, hiếm khi thấy hắn đề cập đến vấn đề khác. Đối phương đã hẹn chúng ta ra ngoài Thiên Hưng thành gặp mặt, thì ta chỉ có nhiệm vụ dẫn đạo hữu đi gặp hắn mà thôi, còn chuyện phía sau là do các người tự bàn luận với nhau, không liên quan gì đến ta rồi. Đương nhiên, nếu đạo hữu thay đổi ý định, không muốn đến đó nữa, ta lập tức truyền tin giúp đạo hữu từ chối, sau đó đưa đạo hữu quay về.
- Nói như vậy thì mục đích đối phương muốn triệu tập nhân thủ để làm gì đạo hữu cũng không biết sao ?
- Đúng vậy !
Lão bản chủ tiệm đáp.
Tần Tang khẽ nhíu mày, ngẫm nghĩ một hồi, thân ngoại hóa thân có thể tự tu luyện một mình trong sơn động, những thứ quan trong hắn đều đã mang theo người, cũng chưa thấy có điều gì đáng ngại nên Tần Tang cũng không muốn bỏ dở giữa chừng, nhân tiện nói:
- Đâu có ! Làm phiên đạo hữu dẫn đường giúp ta !
Ngữ khí của chủ tiệm hơi ngập ngừng rồi tiếp tục nói:
- Tần đạo hữu cũng không cần lo lắng, theo như ta quan sát, đối phương chắc là gặp phải điều gì đó khó khăn, cho nên mới cần gấp nhân thủ như vậy, khi ta vừa liên lạc lại với bọn họ, ngay lập tức bọn họ đã đồng ý và bảo ta dẫn đạo hữu đến đó…
Hai người vừa đi vừa nói, sau khi đi ra khỏi cổng Thiên Hưng thành, hai người lập tức thi triển độn quang, bay ra ngoài đảo.
Lão bản chủ tiệm mang theo Tần Tang phi hành về phía Bắc, sau khi bay được nửa ngày, hai người đi tới một hòn đảo nhỏ chỉ có thường nhân sinh sống, sau đó chỉ về phía đằng trước :
- Nơi ước định gặp nhau nằm ở trên hòn đảo này.
Hòn đảo này cũng không phải là một nơi hoang vu hẻo lánh, mà ngược lại, cảnh vật ở đây khá hài hòa, Tần Tang và lão bản chủ tiệm đáp xuống hòn đảo, sau đó tiếp tục bay lượn về phía một ngọn núi.
Mới đi tới trước ngọn núi, Tần Tang đã nhanh chóng cảm nhận được mấy luồng khí tức, và đối phương cũng đã phát hiện ra hai người Tần Tang.
Trên đỉnh núi, có một bộ bàn ghế đá, xa xa có tiếng suối chảy róc rách.
Một người thanh niên đang ngồi nơi đó thưởng thức trà.
Dưới chân núi.
Tần Tang đột nhiên lòng sinh cảnh giác , độn quang dần chậm lại, hắn nghe thấy một tiếng thét phát ra từ trên đỉnh núi, sau đó một thanh niên áo trắng bay tới.
Chủ tiệm cũng đứng vững tại chỗ, chờ khi thanh niên kia đi tới gần, sau đó sẽ giới thiệu hai bên với nhau:
- Phương đạo hữu, vị này chính là Tần đạo hữu mà ta đã từng nhắc tới trước mặt ngươi. Tần đạo hữu, vị Phương đạo hữu này chình là cố chủ. Tại hạ đã mang người tới cho ngươi, xin cáo lui.