Chương 1286: Thiên Hàn Phong Liệt Trận
Chương 1286: Thiên Hàn Phong Liệt Trận
Lấy Sở Hằng làm mắt trận, năm người đứng vào vị trí, thần thức dẫn động Tinh Bia, hình thức ban đầu của một toà linh trận chậm rãi thành hình. Chính giữa đám người, thai nghén ra một đoàn nhân uân chi khí* màu lam, dần dần chuyển hóa làm màu trắng xám.
Nhân uân chi khí: khí trời hoà hợp.
Ngay vào lúc họ đang chuẩn bị linh trận, thanh niên họ Phương đã sắp tiếp cận hòn đảo kia.
Hắn từ trong ngực lấy ra một mảnh hồng sa, được dệt thành từ loại tơ hồng sa trong suốt như ngọc, bảo vật này mỏng như cánh ve, một mảnh chỉ lớn chừng bàn tay, chỗ đường viền rõ ràng đã có vết tích từng bị rạn nứt.
Đây là do sư tôn của bọn họ đã ban thưởng, Hồng Nguyên sa dùng để che giấu thân phận.
Ngón tay thanh niên họ Phương điểm lên trên Hồng Nguyên Sa, chỉ thấy ánh sáng đỏ bên trong bảo vật vừa lưu chuyển, Hồng Nguyên Sa đón gió mà lớn dần, biến thành một bộ sa y hơi mỏng.
Cùng lúc đó, bên trên bảo vật cũng xuất hiện thêm mấy vết rạn.
Trong mắt thanh niên họ Phương lóe lên vẻ thương tiếc, tự lẩm bẩm:
-Mỗi lần thúc giục hoàn toàn uy lực của bảo vật này, đều sẽ tạo thành tổn thương không thể vãn hồi, sợ là nhiều nhất chỉ có thể dùng thêm hai lần. Không có bảo vật này, ta sẽ không thể đi lại thoải mái trong địa giới của Nhân Tộc nữa, cho nên lần này nhất định phải thành công.
Hắn khoác sa y lên người, khí tức dao động hoàn toàn biến mất, sau đó lướt lên đảo, đứng trên một đỉnh núi nhìn chăm chú về chỗ mà sấm sét đang bổ xuống, nơi đó thanh thế kinh người, nhưng lại không có dấu hiệu yêu thú thường xuyên lui tới.
-Quỳ Long còn chưa đi ra sao?
Thanh niên họ Phương âm thầm nhíu mày.
Lúc này, hình như hắn đã phát hiện ra điều gì, bỗng nhiên ngửa đầu nhìn chằm chằm vào tầng mây đen trên không trung, tiếp theo thân hình chợt lóe lên, yên lặng rời đi. Sau đó không lâu, mây đen bắt đầu chuyển động, một cái bóng hẹp dài đang truy đuổi sấm sét trong biển mây, bay thẳng đến phương hướng của hòn đảo này.
-Cuối cùng thì cũng đến rồi!
Thanh niên họ Phương lơ lửng ở trên mặt biển, nhìn theo cái bóng trên không trung, đáy mắt lóe qua một vệt vui mừng. Tiếp theo, hắn vượt qua Quỳ Long, bay đến phía sau, tầm mắt tìm kiếm bốn phía xung quanh, không biết là đang tìm kiếm thứ gì.
-Chỉ có Quỳ Long, những người kia vẫn chưa tới. . .
Hình như hắn đã sớm đoán trước được việc này, nhưng xuất phát từ thận trọng, vẫn lượn quanh một vòng lớn.
Lúc này, Quỳ Long đã bay đến khoảng không phía trên đảo nhỏ, thân thể khổng lồ lại đặc biệt linh hoạt, giống như đang thừa dịp lôi đình từ trên trời giáng xuống, để vọt vào vị trí sấm sét dày đặc nhất.
Thanh niên họ Phương quay đầu lại, mắt nhìn lên đảo nhỏ, đột nhiên thả người lao về hướng đó, đồng thời cong ngón tay búng ra, hai luồng hắc quang bắn vào đáy biển. Trong đó một luồng bay về hướng đám người Tần Tang, một luồng khác lại bay về chỗ chưa biết.
-Goào!
Thanh niên họ Phương tới gần, cuối cùng Quỳ Long cũng phát hiện có hơi thở khác xuất hiện, phát ra tiếng gầm thét cảnh cáo.
Trong đêm mưa, cái chân duy nhất của Quỳ Long đạp trên ngọn núi, đựng thẳng thân hình, hai con mắt thật lớn có thể so với sự chói mắt của sấm sét, bên trong dường như đang có lôi đình chuyển động, hung quang làm người ta chấn động cả hồn phách.
Thanh niên họ Phương không hề sợ hãi, thu hồi Hồng Nguyên Sa, một vệt kim quang rơi vào lòng bàn tay hắn, hẳn là một pháp bảo có hình dáng như một sợi dây thừng màu vàng kim.
-Nghiệt súc nhận lấy cái chết!
Thanh niên họ Phương hét lớn một tiếng, phi nhanh tới, cánh tay đột nhiên vung lên, kim toả quang mang tăng vọt, hóa thành một con cự mãng, mạnh mẽ quất về hướng Quỳ Long.
Quỳ Long giận tím mặt.
Chỉ nghe ầm một tiếng, đỉnh núi đá lớn đã bị đạp phá, mặt đất chấn động mãnh liệt.
Phía xa.
Đám người Tần Tang lăng không đứng trên mặt biển, vẻ mặt ai cũng rất nghiêm nghị, nhìn chằm chằm về hướng đảo nhỏ. Bọn họ nhìn thấy hình bóng Quỳ Long, cảm nhận được uy áp của Đại Yêu, người người đều nâng cao cảnh giác.
Mặt biển tung toé bọt sóng, một luồng hắc quang bay vụt tới, rơi vào lòng bàn tay Sở Hằng, trong lòng mọi người đều cảm thấy căng thẳng, dồn dập nhìn sang.
Sở Hằng nhẹ nhàng gật đầu:
-Con yêu này chính là Quỳ Long, ra tay đi!
Lời còn chưa dứt, mọi người đã nâng Tinh Bia, mở rộng thân pháp, di chuyển tới gần đảo nhỏ.
Lúc bọn họ đang trên đường bay tới, thanh niên họ Phương đã giao thủ cùng Quỳ Long.
Gió mưa đột nhiên nặng hạt!
Giữa không trung, một luồng kim quang cùng Quỳ Long dây dưa với nhau, trong hơi thở của Quỳ Long lấp lóe ánh bạc, thậm chí ngay cả sấm sét trừ trên trời giáng xuống, cũng có thể bị Quỳ Long dẫn dắt, bổ về phía kim quang.
Một người một yêu đại chiến, trong lúc nhất thời, nhìn không ra ai mạnh ai yếu.
Đám người Tần Tang nín thở, lặng lẽ lên đảo, chọn một khu vực trống trải.
Trên không trung, cách chỗ bọn họ không xa, thanh niên họ Phương và Quỳ Long đang đại chiến vô cùng kịch liệt. Hắn vung vẩy Kim Tác, quất Quỳ Long, hấp dẫn sự chú ý của nó.