Chương 1315: Vân Kiều
Chương 1315: Vân Kiều
Hai người cùng nhau lướt về phía dãy đá xanh gập ghềnh kia.
Những người ở trên ghềnh đá xanh bị hia người làm kinh động, đồng loạt quay lại nhìn, trong ánh mắt tỏa ra địch ý.
Khi hai người đi tới gần, vị năm tử áo xanh đang nhắm mắt dưỡng thần từ nãy đến giờ bỗng mở mắt, quan sát hai người một lượt, sau đó mở miệng nói:
- Hai người các ngươi tới tham gia đại điển thu đồ của Yên Miểu Các ta có đúng hay không ?
- Ừm !
Phương Đình gật đầu liên tục, bộ dáng rất hồn nhiên ngây thơ.
Thân ngoại hóa thân lúc này đang thôi miên chính mình, tự nhủ với lòng rằng mình là Trương Việt, lễ phép nói:
- Đệ tử Trương Việt, từ nhỏ đã hâm mộ Tiên Đạo, tiểu tử đã hâm mộ Yên Miểu Các đã lâu, mong tiền bối thành toàn cho tiểu tử.
- Đại điển thu đồ bây giờ còn chưa diễn ra,ngươi có thể được chọn hay không, không phải ta có thể quyết định.
Nam tử áo xanh nhìn ra tu vi của hóa thân, ngữ khí cũng không nghiêm khắc quá, sau đó trên mặt hắn lộ ra nét hiền hòa vui cười, nói:
- Các ngươi chọn một nơi nào đó tu dưỡng tinh thần thể lực đi, các ngươi có thể được chọn hay không, đều nhờ vào các ngươi cả thôi.
Thân ngoại hóa thân nhìn thấy nụ cười trên mặt của người đàn ông mặc áo xanh, còn tưởng rằng minh bị hoa mắt, những đệ tử của danh môn đại phái từ khi nào trở nên hiền hòa như vậy, nhìn kỹ hắn mới phát hiện thì ra nam tử áo xanh là nhìn về phía Phương Đình mà cười.
Hai người đều tự tìm một tảng đá xanh rồi ngồi xuống.
Những người khác liếc mắt nhìn hai người bọn họ, sau đó cũng trở về nhập định, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Khi thân ngoại hóa thân mới đến chỗ này đã thoáng cảm giác được nồng độ linh khí ở đây dồi dào hơn so với khu vực bên cạnh nhiều, đây cũng là một chỗ tu luyện không tệ, hóa thân truyền âm nói Phương Đình một hai câu, sau đó cũng trầm tâm nhập tĩnh, chờ đến khi đại điển bắt đầu.
Cùng lúc đó, chân thân của Tần Tang cũng xuất hiện ở cách hồ nhỏ không xa, hắn tìm một chỗ bí mật để ẩn nấp, âm thầm hộ pháp cho hóa thân từ trong bóng tối.
Chớp mắt một cái đã qua hai ngay.
Càng ngày càng có nhiều người lục tục chạy tới nơi này, trên bãi đá xanh cũng đã bị lấp đầy bởi rất nhiều người tham dự đại điển thu đồ của Yên Miểu Các.
Đám người này có đủ các thể loại người, có thiếu nữ ngây thơ trong sáng có vể như chua trải sự đời, cũng có người sát khí kinh người, ngay cả nhãn thần cũng không thể ẩn giấu nổi luồng sát khí của bản thân hắn, lại có người là tán tu giang hồ lão luyện thành thục, đương nhiên trong đó cũng không thiếu hạng người kiệt ngạo bất tuần.
Có vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ của Yên Miểu Các trấn giữ nơi đây, nên cũng chẳng có ai có dám làm xằng làm bậy, do đó tuy đông người nhưng khung cảnh trên bãi đá xanh cũng cực kỳ yên lặng.
Vừa qua giờ Dần của ngày thứ ba, dãy núi vẫn còn đang bị bóng đêm bao phủ, trời chưa sáng hắn, nhưng nam tử áo xanh đột nhiên mở hai mắt ra, trầm giọng nói:
- Thời gian đã đến, đại điển thu đồ sắp bắt đầu rồi, trong các ngươi, ai muốn bái nhập làm môn hạ của Yên Miểu Các thì đi theo ta !
Nam tử áo xanh vừa nói dứt lời thì đứng dậy ngay lập tức, hắn lấy ra một cây bạch trúc, dậm chân đứng trên đó, sau đó ngự sử bạch trúc bay dọc theo bờ hồ.
Mọi người ai nấy cũng xôn xao, sau đó nhao nhao đứng dậy.
Thủ đoạn của mỗi người lại khác nhau, một số người thì dựa vào pháp khí, một số người lại thi triển độn thuật. Chỉ trong chốc lát, bên trên bãi đá xanh đã rực rỡ sắc màu của các loại độn quang, pháp khí, những ánh sáng này chiếu rọi xuống mặt nước, trông cực kỳ đẹp mắt.
Thân ngoại hóa thân búng nhẹ đầu ngón tay, phát động pháp khí lá trúc, Phương Đình cũng tế xuất kiếm quang, cả hai người đều vội vàng khởi hàng cho kịp giờ.
Nam tử áo xanh dần dần giảm tốc độ, dẫn đám người phía sau vượt qua một mạch các ngọn núi, cuối cùng đi đến một cái bên tàu do con người tạo ra, bến tàu nằm đối diện với hòn đảo trong hồ, trong bến tàu còn đang buộc một vài chiếc thuyền, sau lưng bến tàu là một cái sơn cốc được sương mù bao phủ, có vẻ như diện tích của sơn cốc này cũng không nhỏ.
Mọi người đi theo nam tử áo xanh đáp xuống bến tàu, trong lòng ai cũng đều nảy sinh ra sự hiếu kỳ.
Thân ngoại hóa thân nhìn thoáng qua khung cảnh xung quanh một chút, cuối cùng nhìn về phía sơn cốc bị sương mù bao phủ.
Sương mù tuy cản trở được ánh mắt của bọn họ nhưng lại không ngăn căn được thần thông Thiên Mục của Thiên Mục Điệp. Sâu trong sơn cốc hẳn là thành trấn của phàm nhân, đó tựa như là một nơi thế ngoại đào nguyên vậy.
Đúng lúc này, đột nhiên có ba đạo độn quang từ trong thành trấn của phàm nhan xuất hiện, ba thân ảnh này bay xuyên qua làn sương mù dày đặc, một người cười sang sảng nói:
- Mục sư đệ đã dẫn người tới rồi kìa.
- Khởi bẩm ba vị sư huynh, những đạo hữu ở đây toàn bộ đều là những người tới tham gia đại điển thu đồ lần này của Yên Miểu Các ta.