Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 1327 - Chương 1327: Âm Dương Bàn

Chương 1327: Âm Dương Bàn Chương 1327: Âm Dương Bàn

Thân ảnh của tu sĩ họ Trần và Phương Đình nhanh chóng biến mất bên ngoài đại điện.

Những người còn lại trong đại điện bây giờ có thái độ khá khác nhau.

Bốn vị tu sĩ đã khảo hạch đám đệ tử nhập môn hôm nay có cùng một thái độ với tu sĩ họ Trần, họ cực kỳ bất mãn với hành vi bá đạo ngang ngược của Hoa Dương lão đạo từ nãy đến giờ, nhưng thấy Các chủ nhà mình chỉ có thể thỏa hiệp với lão già mất nết kia, Trần sư thúc cũng vì nổi nóng với lão mà bị xử phạt, nên bốn người họ cũng không dám nói nhiều.

Nhưng đám đệ tử mới nhập môn lại chẳng có bao nhiêu cảm tình với Yên Miểu Các, nên khi bọn hắn nghe Hoa Dương lão đạo nói rằng muốn thay mặt Lan Đấu Môn thu đồ, trong lòng bọn hắn không khỏi hy vọng vạn phần, chỉ cần được gia nhập Lan Đấu Môn, như vậy số phận sau này của bọn chúng sẽ thay đổi rồi.

Người hay đi chỗ cao, nước hay chảy chỗ trũng.

Tài lữ pháp địa*, đây là những yếu tố căn bản cần thiết nhất trên con đường tu tiên, nhưng bất kể phương diện nào trong bốn thứ này, Lan Đấu Môn đều vượt xa Yên Miểu Các.

/*(Tài là tài nguyên, của cải, Lữ là bạn bè, bằng hữu, Pháp là phương pháp, công pháp tu luyện, Địa chính là địa phương tu luyện, có thể là tông môn, hoặc bí cảnh cơ duyên gì đó nha các bạn )*/

Hoa Dương lão đạo đưa mắt nhìn Phương Đình đang đi ra khỏi đại điện, sao đó lại quay đầu nhìn về phía những đệ tử còn lại, cảm thấy tụt hết cả hứng.

Mục tiêu lần này của hắn là tới cướp đoạt những tên đệ tử hạch tâm có thiên phú xuất chúng như Phương Đình vậy.

Nếu như đã không thể cướp lấy Phương Đình từ trong Yên Miểu Các, những tên đệ tử còn lại có rất ít khả năng phù hợp với yêu cầu của Âm Dương Bàn.

Lúc này, giọng nói của Tề Các chủ một lần nữa vang lên:

- Hoa Dương đạo hữu, việc khảo thí không nên để chậm trễ, bắt đầu khảo thí ngay đi. Tề mỗ đang rất nóng lòng muốn thấy, Âm Dương Bàn đại danh đỉnh đỉnh của Âm Dương nhất mạch, có uy lực đến như thế nào.

- Ngươi đi bố trí trận pháp cho xong đi !

Hoa Dương lão đạo phân phó cho tên đạo đồng đứng phia sau mình, sau đó hắn lấy ra một cái mâm đồng từ trong túi Giới tử.

Chiếc mâm đồng này chỉ lớn hơn bàn tay của người trưởng thành một chút, phần đế và rìa bên ngoài của nó tỏa ra ánh sáng của cổ đồng, trên chiếc mâm này khắc họa rất nhiều đạo phù văn kỳ lạ.

Mà bên trong mâm đồng, lại vẽ một đồ án song ngư đen trắng đối lập nhau, hơn nữa đồ án này cũng không nằm cố định một chỗ, nó vẫn luôn chầm chậm xoay trong, làm cho người bình thường nhìn vào đã nảy sinh cảm giác mê muội, cảm tưởng như hồn phách của họ đều bị hút vào trong cái đồ án âm dương song ngư này vậy .

Hoa Dương lão đạo lấy ra Âm Dương Bàn, nghe thấy Tề Các chủ nói vậy, cười đắc ý nói:

- Để Tề đạo hữu chê cười rồi ! Âm Dương Bàn cũng lắm cũng chỉ là một loại pháp bảo phụ trợ mà thôi, hơn nữa bản thân nó cũng không phải là pháp bảo hoàn chỉnh, uy năng của nó hiện tại phải nói ra là kém xa tít tắp với Thủy Yên Bình của quý các rồi !

- Hoa Dương đạo hữu không cần phải khiêm tốn như vậy, Thủy Yên Bình của bản các tuy có lợi hại một chút, nhưng làm sao có thể so sánh với những kiện chí bảo của Âm Dương nhất mạch chứ ? Cho dù là cái Âm Dương Bàn này, sợ rằng cũng không đơn giản như lời đạo hữu nói nhỉ, nhưng những tên đệ tử mới nhập môn này chỉ có tu vi Luyện Khí cảnh, để bọn hắn tiến vào Âm Dương Bàn kiểm tra, thật sữ sẽ không cảy ra điều gì ngoài ý muốn chứ ?

Giọng nói của Tề Các chủ có ẩn chưa vài phần lo lắng trong đó.

- Đạo hữu yên tâm đi !

Điều này Hoa Dương lão đão đã tính toán từ trước, hắn chỉ về phía tến đạo đồng đang bố trí trận pháp kia, rồi nói :

- Ta sẽ chỉ sử dụng một phần rất nhỏ uy năng của Âm Dương Bàn mà thôi, đồng thời ta còn bố trí an thần trận pháp để bảo vệ, tuyệt đối sẽ không làm bọn hắn mê muội bên trong Âm Dương Bàn. Điều này không chỉ không làm bọn hắn không bị tổn thương, thâm chí nếu ngộ tính không tệ, bọn hắn còn có thể mượn uy năng của Âm Dương Bàn đề cao tâm tính một phen ấy chứ.

Tề các chủ cười ha ha:

- Nếu được như vậy thì Tề mỗ phải cảm tạ Hoa Dương đạo hữu trước vậy.

Khi hai người đang trò chuyện, thì tên đạo đồng kia đang bận rộn bày bố trận pháp trong đại điện.

Thủ chưởng của hắn đánh ra từng đạo từng đạo lưu quang rơi rơi trên mặt đất.

Chỉ trong chốc lát, trong đại điện dần dần hình thành một loại linh trận phức tạp dị thường, bên trong linh trận phát ra một loại vầng sáng nhàn nhạt màu ngà sữa, từ từ tản ra khắp bốn phía trong đại điện.

Bên trong đại điện đột nhiên vang lên những gióng nói, thanh âm tán thưởng.

Khi bị vầng sáng màu ngà sữa kia bao phủ, những tên đệ tử mới nhập môn dần dần lâm vào say mê, trên mặt lộ ra trạng thái thả lỏng, tâm tình của bọn hắn dường như chưa bao giờ trở nên tĩnh lặng như vậy.

- Đi !

Hoa Dương lão đạo mỉm cười, ném Âm Dương Bàn lên không trung của đại trận, ngay giữa trung tâm, sau đó khẽ quát một tiếng, đánh thức những người đang say mê trong vầng sáng kia, sau đó nói:

- Các ngươi đi vào bên trong linh trận tĩnh tọa đi !

Mọi người tranh nhau chen lấn đi vào linh trận.

Ánh mắt của hóa thân sáng lên, sau đó hắn cũng lướt vào bên trong linh trận, tìm đại một chỗ rồi ngồi xuống.
Bình Luận (0)
Comment