Chương 1351: Tiềm Nhập
Chương 1351: Tiềm Nhập
Sau khi rời khỏi bóng tối, gã thanh niên họ Phương kia phát động dị bảo Hồng Nguyên Sa, sau khi phát động, Hồng Nguyên Sa biến thành một kiện sa y khoác lên người gã thanh niên họ Phương, khí tức và dung nhan của hắn cũng được thay đổi, sau đó hắn lắc mình biến thành một người thanh niên xa lạ.
Thái độ kiêu căng trên người của hắn cũng được thu liễm lại, hắn áp chế tu vi của mình ở Kết Đan cảnh sơ kỳ, khí chất của hắn biến hóa nghiêng trời lệch đất, dường như biến thành một người hoàn toàn khác, trông cực kỳ là bình thường.
- Xin Hồng sư huynh và Cao sư huynh đi trước dẫn đường.
Gã thanh niên họ Phương vừa chắp tay, nhẹ nhàng nói.
Đúng lúc này, hai tên phản đồ của Đấu Ngưu Phong đang ngốc trệ từ nãy đến giờ đột nhiên giật nảy cả mình, sau đó chậm rãi mở ra hai mắt.
Điều làm cho người ta kinh hãi là, ánh mắt của bọn họ chỉ toàn là một màu huyết hồng, trông rất tà dị, đồng thời còn có một trùng ảnh đang bay lượn bên trong ánh mắt của hai người đó. Gã thanh niên họ Phương nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hai người bọn họ, lặng lẽ niệm chú, huyết sắc trong ánh mắt của bọn họ đã biến mất, trùng ảnh cũng biến mất theo, ánh mắt của hai người dần dần khôi phục thần thái vốn có, biểu cảm lộ ra bên ngoài cũng dần dần trở nên sinh động hơn, trông chẳng khác gì so với người bình thường cả.
Hai người chớp mắt, đồng loạt nhìn về phía gã thanh niên họ Phương.
Gã thanh niên họ Phương nhúc nhích đôi môi, hắn đang lẩm bẩm nói một điều gì đó với hai người thanh niên kia.
- Phương sư đệ !
Hai người trầm mặc trong chốc lát rồi nói nhỏ một câu.
Sau đó, bọn họ ngẩng đầu nhìn về phía phương hướng Động Minh Đảo, tên tu sĩ họ Hồng kia khẽ khom người, chìa tay ra mời:
- Kính mời Cao sư huynh đi trước !
Vị Cao sư huynh kia cũng khẽ gật đầu, trầm giọng nói:
- Hai vị sư đệ nhớ theo sát ta !
Nói xong, hai người tế ra pháp khí của riêng mình, hóa thành những đạo độn quang màu trắng, sau đó phá không mà đi.
Người ở bên ngoài nhìn vào, chắc chắn đều tưởng hai tên thanh niên này đều là những tu tiên giả đang còn sống sờ sờ, nếu như không biết nội tình, tuyệt đối mọi người sẽ không nghĩ bọn họ là Thi Khôi đã bị Huyết Thi Trùng điều khiển tâm trí, một khi Huyết Thi Trùng trong cơ thể hai người bọn họ rời đi, bọn họ ngay lập tức sẽ biến thành người chết.
Gã thanh niên họ Phương nhếch miệng lên cười mỉm, thân ảnh lóe lên, hắn cũng độn quang không nhanh không chậm đi phía sau thân ảnh của hai người kia.
. . .
Trên Động Minh đảo.
Hóa thân mang theo Phương Đình và Triệu Tùng Tiều vượt qua ngọn núi trước mắt, bay về ngọn núi phía sau.
Ngoài tu sĩ mập lùn lúc trước ra, ba người cũng không gặp phải sự cản trở của những người khác, điều này khiến Phương Đình và Triệu Tùng Tiều cũng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
- À, tại sao Phương sư muội cũng đi cùng với Triệu sư huynh vậy ?
Hóa thân quay đầu hỏi Phương Đình.
Phương Đình cười hì hì lém lỉnh nói:
- Ta cũng muốn tận mắt quan sát quá trình Triệu sư huynh sử dụng mộn bí thuật kia để đột phá cửa ải quan trọng này, nói không chừng sau này khi sư muội ta Trúc Cơ cũng có thể lấy đó làm kinh nghiệm tham khảo thì sao. Nếu như ta ngồi nghe những vị sư huynh kia trao đổi kinh nghiệm khi tham gia pháp hội lần trước, thì với tu vi thấp của ta, có nghe nhiều hơn đi nữa cũng không thể có khả năng đặt được thứ hạng cao siêu gì cho cam, nên ta quyết định đi chung với Triệu sư huynh đến nơi. Vừa rồi cũng may là có ta ở đây, nếu như không phải thân phận đặc thù của ta, Trương sư huynh cũng khó mà lừa gạt được vị sư thúc kia đúng không ?
Nói đến tao ngộ lúc nãy, trên gương mặt thiếu nữ của Phương Đình lại hiện ra một vệt ửng đỏ.
- Không sai, cũng may là nhờ có Phương sư muôi !
Triệu Tùng Tiều phụ họa theo.
Hóa thân nhẹ nhàng gật đầu, ngữ khí của hắn lại có một chút ngưng trọng, nói :
- Mặc dù ba người chúng ta có thể qua mặt được vị sư thúc kia, nhưng nếu muốn mang Triệu sư huynh đến Ám Lôi Mộc Lâm , đó cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
- Thế là như thế nào ?
- Đã xảy ra chuyện gì vậy ?
Hai người sững sờ, luôn miệng hỏi hóa thân.
Khi ba người đang nói chuyện, bất tri bất giác ba người đã bay vào bên trong một cánh đồng hoang.
Phía sau ngọn núi kia là những tòa núi thấp liên miên bất tận, trông như chúng mọc san sát lẫn nhau, trong núi là một màu xanh biếc dạt dào, cỏ cây hoa lá cực kỳ tươi tốt, sinh cơ tốt hơn nhiều so với ngoại giới.
Tuy nhiên, những thứ này cũng không phải là linh thức.
Ngay từ khi các tu sĩ trên Lan Đấu đảo phát hiện ra Long Tinh Sơn, linh thực ở vòng ngoài Long Tinh Sơn đều đã bị họ vơ vét sạch sẽ, thứ còn sót lại chỉ còn là cỏ cây phàm trần mà thôi.
Giữa một mảnh núi rừng rậm rạp, khi thì có thể nhìn thấy từng mảnh từng mảnh khu vực bị cấm chế bắt đầu phong tỏa, những nơi này chính là những nơi có nồng độ linh khí đậm đặc nhất, cũng chính là những nơi thích hợp nhất để bồi dưỡng linh thực.
Bên trong những khu vực kia đều là những linh thực được các đại tông môn trên Lan Đấu đảo mới vun trồng trước đó.