Chương 1350: Âm Ảnh
Chương 1350: Âm Ảnh
- Sư đệ không dám, sư đệ chỉ là thống hận tên tu sĩ Nhân tộc đã sát hại Tứ sư huynh và Tiểu sư đệ, nên mới nhất thời lỡ mồm mà thôi !
Tu sĩ trung niên rùng mình một cái, sau đó trở nên cực kỳ hoảng sợ, vội vàng quỳ rạp xuống đất, luôn miệng giải thích.
- Cửu sư đệ cũng chỉ là vô tâm nói như vậy thôi, hắn lúc nào mà chẳng không tim không phổi như vậy, Đại sư huynh cần gì phải chấp nhặt hắn như thế. Còn tên tu sĩ Nhân tộc kia, chẳng qua cũng chỉ là một tên tu sĩ Kết Đan cảnh mà thôi, có can đảm mạo phạm Hắc Xà Sơn chúng ta nhiều lần như vậy, sớm muộn gì ta cũng sẽ đem hắn đi trừu hồn đoạt phách, dùng Âm Hỏa ngày đêm đốt cháy, tính sổ từng món nợ một với hắn !
Môt tên áo đen khác vội vàng hoà giải, sau đó hắn lại quay sang khiển trách tu sĩ trung niên Cửu sư đệ :
- Ngươi thì biết cái gì, nếu như chúng ta không bắt đám phản đồ của Đấu Ngưu Phong, làm thế nào có thể xác định được thứ đồ kia có cất giấu ở trog Động Minh đảo hay không ? Hơn nữa, Đại sư huynh vẫn luôn kiêng dè tên lão tổ Nguyên Anh cảnh vẫn còn đang trấn thủ ở trong Lan Đấu Môn kia, nên Đại sư huynh mới không dám tùy tiện hành động, tránh xảy ra thương vong không đáng có mà thôi. Cũng là từ trong miệng đám phản đồ Đấu Ngưu Phong chúng ta mới biết được, thì ra người đó xưa kia chính là tổ sư gia của nhất mạch Đấu Ngưu Phong, hơn nữa phong ba năm đó chính là do người này mà ra, dẫn đến việc Lan Đấu Môn nội đấu, nguyên khí đại thương, không chỉ nhất mạch của Đấu Ngưu Phong kia bị trục xuất làm phản đồ của Lan Đấu Môn, mà tên lão tổ Nguyên Anh cảnh kia cũng vì vậy mà trọng thương vẫn lạc.
Chỉ đáng tiếc Lan Đấu Môn vẫn luôn che giấu tin tức, công bố với bên ngoài rằng người này vẫn luôn bế quan mà thôi.
Một tên áo đen khác có hình thể một nửa người trưởng thành một nửa người lùn đột nhiên phát ra tiếng cười quái dị:
- Thảo nào Lan Đấu Môn vẫn luôn phong tỏa việc này, không nói đến vị lão tổ Nguyên Anh cảnh đã vẫn lạc kia. Công pháp của Đấu Ngưu thực ra cũng là bình thường, nhưng khi công pháp đó phối hợp với môn đạo thuật Dịch Lôi Thuật kia thì thật đúng là tinh diệu, không hề đơn giản một chút nào. Nếu như Lan Đấu Môn có thể âm thầm bồi dưỡng ra một đám tu sĩ tinh thông tổ hợp công pháp và đạo thuật này, thực sự là một đại sát khí, uy lực quá kinh người .
- Cho dù đạo thuật có tinh diệu đến đâu đi chăng nữa, nhưng nếu không thể để đệ tử đời sau tu luyện, thì có khác gì một tờ giấy lộn chứ. Lan Đấu Môn rời vào tình cảnh như ngày hôm nay, không phải là do như vậy mà ra sao ?
Người áo đen khinh thường nói, hắn hơi nhíu mày một chút rồi nói:
- Thập sư đệ, ta nhớ ngươi lúc trước ngươi có cầm một bộ phận của Dịch Lôi Thuật, chẳng lẽ ngươi cũng muốn tu luyện môn đạo thuật này hay sao ? Cẩn thận biến thành người điên đó !
Người lùn cười khan một tiếng rồi nói :
- Sư huynh yên tâm ! Ta cũng không muốn trở nên như những tên phản đồ của Lan Đấu Môn kia đâu, mỗi ngày nơm nớp lo sợ, còn phải trốn ở trong một động phủ như Huyền Băng Quan dưới đáy đại dương kia đâu. Ta giữ lại môn đạo thuật này, mục đích chỉ là muốn tham khảo một phen, xem có chỗ nào ta có thể sử dụng được hay không thôi !
Sắc mặt của người áo đen Nhị sư huynh cũng bình thường trở lại:
- Đến lúc đó, ta và Đại sư huynh sẽ đem môn đạo thuật này lên dâng hiến cho sư tôn, lấy nhãn lực của sư tôn, chắc chắn có thể tìm hiểu ra một vài thứ có tác dụng đối với chúng ta, đợi đến lúc đó chúng ta chỉ cần thỉnh giáo sư tôn là được. Còn ta khuyện người đừng tự tiện tu hành môn đạo thuật này một mình, tránh xuất hiện điều gì đó ngoài ý muốn.
- Đa tạ Nhị sư huynh nhắc nhở, sư đệ đã hiểu rồi !
Người lùn chắp tay nói.
Tên Nhị sư huynh kia lại quay lại nói chuyện với gã thanh niên họ Phương:
- Đại sư huynh, ngươi mang theo Thi Khôi xâm nhập đầm rồng hang hổ, nhất định phải thật cẩn thận. Trên đảo còn tề tụ rất nhiều cao thủ Kết Đan cảnh của các môn phái trên Lan Đấu đảo, nếu chúng ta không thể chiếm đoạt được thứ kia, Đại sư huynh phải quả quyết tự bạo Thi Khôi, sau đó ngay lập tức rút lui. Tu sĩ bên ngoài Lan Đấu Môn cũng sẽ chỉ cho rằng đây là chuyện nhà của Lan Đấu Môn, trong trạng thái bất ngờ, chắc chắn bọn họ không thế phản ứng kịp, đến khi đó chính là cơ hội của chúng ta.
Nghe thấy lời ấy, tầm mắt của người này rơi vào trên người của hai gã thanh niên đứng phía sau gã thanh niên họ Phương.
Đôi mắt của hai người này nhắm chặt, không nói một lời nào, dường như là người chết vậy.
Nhưng điều kỳ lạ là, khí tức của bọn họ không khác gì người thường vậy.
Càng đáng kinh ngạc hơn là thân phận của hai người này, bọn họ hẳn là phản đồ của Đấu Ngưu Phong khi trước bị đám người áo đen này bắt được, bấy giờ lại răm rắp nghe lời của kẻ địch, như là hai tên hộ vệ vậy.
- Đáng tiếc, sư tôn chỉ ban thưởng cho chúng ta hai con Huyết Thi Trùng, nếu như lại cho chúng ta thêm mấy con nữa, chúng ta có thể khống chế càng nhiều Thi Khôi Kết Đan cảnh, đến lúc đó chỉ cần ra lệnh cho chúng tự bạo trước mặt những tên tu sĩ trên Động Minh đảo, vây giết toàn bộ bọn chúng, chúng ta cũng không cần phải tốn công tốn sức như vậy !
Một tên áo đen nhỏ giọng phàn này.
Tên áo đen Nhị sư huynh mạnh mẽ trừng mắt liếc hắn một cái, nói :
- Ngươi tưởng bồi dưỡng loại kỳ trùng như Huyết Thi Trùng này dễ dàng lắm sao? Sư tôn phải bồi dưỡng không biết bao nhiêu lâu, hơn nữa còn phải phối hợp với bí thuật ngự trùng, mới có thể đem hai con Huyết Thi Trùng này tấn thăng đến đệ tam biến, nếu như lại nuôi dưỡng thêm mấy con nữa, chỉ sợ Hắc Xà Sơn chúng ta cũng phải táng gia bại sản.
- Tốt rồi, bớt nói nhảm đi, bây giờ bản tọa bắt đầu khởi hành. Lần này nhất định chúng ta phải lấy được thứ đồ kia, nếu như có ai dám không tận lực, làm xảy ra sơ suất gì, bản tọa lột da hắn !
Gã thanh niên họ Phương hừ lạnh một tiếng, mang theo Thi Khôi bay ra khỏi vùng âm ảnh bao phủ.