Chương 1354: Quát Mắng
Chương 1354: Quát Mắng
Hóa thân trầm ngâm trong chốc lát, hắn mang theo Phương Đình đi tới một nơi hẻo lánh gần lối ra, sau đó trầm giọng nói:
- Phương sư muội, ngươi ở chỗ này chờ ta, không được chạy loạn nghe chưa, đợi một lát nữa nếu như có chuyện gì bất trắc xảy ra, ngươi cứ trực tiếp chạy thoát là được.
- Trương sư huynh, ngươi nói cái gì vậy ? Chuyện gì sẽ xảy ra được chứ ? Sao sư huynh ngươi không đi cùng ta ?
Phương Đình bị lời dặn dò của hóa thân hù sợ.
- Ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ là ta cảm giác Triệu sư huynh có gì đó không đúng, nên quay lại xem có chuyện gì không may xảy ra. Hơn nữa, ta cũng có biện pháp chạy trốn cho riêng ta, có lẽ là không có chuyện gì đâu, chính bản thân sư muội phải trở nên cơ linh một chút, một lúc sau nói không chừng ta còn cần sự yểm hộ, hỗ trợ của ngươi cũng nên.
Hóa thân liếc mắt nhìn chằm chằm vào Phương Đình, sau đó một mình mình rời đi.
Thần sắc của Phương Đình trở nên bối rối, chẳng biết tại sao, ngay trong khoảnh khắc mà vị Trương sư huynh kia rời đi trước mặt nàng, trong lòng nàng dường như trở nên hụt hẫng một mảng lớn. Nàng đưa một tay lên che ngực, một cái tay khác vô ý thức vươn về phía mà hóa thân rời đi như muốn níu kéo điều gì đó, nhưng lại chẳng thế bắt lại được thứ gì.
Hóa thân ẩn nặc thân thể của mình, lặng lẽ tiềm hành lần theo mọt tia cảm giác mà Thiên Mục Điệp để lại, một đường truy tung, thẳng đến khi xâm nhập Ám Lôi Mộc Lâm.
Không bao lâu sau, một mảnh rừng cây đen kịt, trông hệt dường như một Tử Vong chi địa xuất hiện trong tầm mắt của hóa thân.
Ở giữa những cây Ám Lôi Mộc này, có những sợi lực lượng Âm Lôi lúc ẩn lúc hiện phiêu đãng trong hư không, ngoại trừ một số loại linh dược đặc thù, chứ những linh dược và cây cối hoa cỏ bình thường không thể nào sinh tồn ở nơi như thế này được.
Lúc này, Triệu Tùng Tiều đang tiềm nhập vào sâu trong Ám Lôi Mộc Lâm, hắn hoàn toàn không phát giác ra Thiên Mục Điệp đang âm thầm theo dõi phía sau lưng hắn.
Sau khi đi tới nơi có lực lượng Âm Lôi dầy đặc nhất , thân ảnh của Triệu Tùng Tiều đột nhiên dừng lại, cẩn thận quan sát bốn phía xem có ai đang theo dõi mình hay không, sau đó mở miệng phun ra một cái đan hoàn màu trắng.
Bên ngoài của viên đan hoàn này dường như được bao phủ bởi một chất sáp trắng gì đó.
Ngay khi viên đan hoàn màu trắng này xuất hiện, những sợi lực lượng Âm Lôi đang phiêu đãng trong hư không như gặp phải một con cự thú vậy, nhanh chóng bị thôn phệ sạch sẽ, Lực lượng Âm Lôi xung quanh đó nhanh chóng bị nuốt trọn chỉ trong chớp mắt.
Triệu Tùng Tiều lùi về phía sau, chăm chú quan sát tình cảnh này phát sinh.
Chỉ sau một khắc, vài cây Ám Lôi Mộc gần nhất cũng bắt đầu lụi tàn rồi tử vong, những nơi có Ám Lôi Mộc lụi tàn cũng chân chính biến thành tử địa.
Lực lượng Âm Lôi từ phía xa xa cũng dần dần bị hút tới nơi này, lấy đan hoàn màu trắng làm trung tâm, dần dần tạo thành một cái môt cái phễu tràn đầy lực lượng Âm Lôi.
Tất cả mọi chuyện đều lặng lẽ phát sinh.
Sau khi thu nạp không biết bao nhiêu lực lượng Âm Lôi, đan hoàn vỡ ra, chỉ nghe thấy nó kêu ‘Cạch’ một tiếng, một con linh trùng có hình dáng như một con chuồn chuồn phá kén mà ra.
Lúc này, hóa thân đang ẩn thân ở phía xa xa, thông qua Thiên Mục Điệp biết rõ tình cảnh này phát sinh, hóa thân cũng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
Ngự Trùng Thuật của Vu tộc và Nhân tộc hoàn toàn khác biệt, thế nhưng bản thể Tần Tang của hắn lại tinh thông cả hai môn đạo thuật này.
- Cổ trùng !
Hóa thân chỉ cần nhìn một cái là nhận ra đây là cổ trùng của Vu tộc nuôi dưỡng.
. . .
Bên ngoài Động Minh đảo.
Ba đạo độn quang chạy như bay trên mặt biển, thẳng cho đến khi tới của vào của Động Minh đảo.
Ba người này không che giấu khí tức cường đại của mình một chút nào, độn quang trắng trợn vạch phá mặt biển, mang theo sóng to gió lớn, khí thế hùng hổ, không giống người tham gia pháp hội mà giống như những kẻ đến hưng sư vấn tội thì đúng hơn.
Mấy tên đệ tử canh cổng của Lan Đấu Môn khi nhìn thấy cảnh này, trên mặt họ không khỏi biến sắc.
- Ba vị cao thủ Kết Đan cảnh ? Bọn họ tới đây làm gì ?
Mọi người kinh nghi bất định, nhìn nhau, nhưng không một ai nhận ra lai lịch của ba người này.
- Đối phương dường như không có thiện ý đến đây, nhưng cũng không phải là người mà chúng ta có thể ngăn cản, nhanh chóng bẩm báo cho Lư thủ tọa !
Một lão giả nói ra ngữ khí đầy kinh nghiệm, vội vàng đánh ra một đạo lưu quang, 'Xèo' một cái sau đó bay vào Động Minh Đảo.
Lưu quang vừa biến mất bên trong tầng sương mù dày đặc kia, ba người kia cũng đã kịp thời đi tới trước mặt bọn hắn, hơn nữa tốc độ phi độn không hề giảm đi chút nào.
Chúng đệ tử ngăn tại phía trước, cúi người hành lễ, hỏi:
- Vãn bối là đệ tử của Lan Đấu Môn, phụng mệnh Lư thủ tọa , canh gác Động Minh đảo. Không biết ba vị tiền bối lai lịch như thế nào, tại sao lại đến đây ? Để đệ tử đi bẩm báo cho thủ tọa.
- Lão tử chính là sư thúc của các ngươi ! Các ngươi có mắt chó như mù, ngay cả lão tử cũng dám ngăn cản !
Đại hán dẫn dầu trợn mắt trừng trừng nhìn đám đệ tử thủ vệ, giận dữ quát mắng một tiếng, đem một cái lệnh bài bằng sắt đen xì ném vào trong ngực của lão giả, lúc này muốn hùng hổ đi vào bên trong Động Minh đảo.