Chương 1356: Tuyệt Đối Sẽ Không Bước Vào Lan Đấu Đảo Nửa Bước
Chương 1356: Tuyệt Đối Sẽ Không Bước Vào Lan Đấu Đảo Nửa Bước
Khi Lư thủ tọa đang nói, đột nhiên có một đạo lưu quang xuyên thấu làn sương mù, trực tiếp bay vào trong trúc hiên.
Lư thủ tọa hơi biến sắc, thân ảnh lóe lên một cái, ngay lập tức xuất hiện ở cửa vào trúc hiên, bắt lại đạo lưu quang kia, đang muốn xem xét, thì từ nơi xa vang lên một tiếng trầm thấp, mặt đất cũng vì thế mà rung chuyển.
Tu sĩ Kết Đan cảnh đều có nhĩ lực rất tốt, họ dường như nghe được những tiếng hét thê thảm, đó chính là tiếng hét của những đệ tử của Lan Đấu Môn được Lư thủ tọa phái đi canh giữ Động Minh đảo.
- Ai dám tự tiện xông vào Động Minh đảo !
Hoa Dương lão đạo bỗng nhiên biến sắc, ngay lập tức xông ra bên ngoài.
Mà động tác của Lư thủ tọa còn nhanh hơn cả Hoa Dương lão đạo, thân ảnh đã sớm tiêu thất bên trong làn sương mù.
Mọi người chỉ biết nhìn nhau, sau đó cũng đồng loạt bay ra khỏi trúc hiên.
Tần Tang thấy việc này liên quan gì đến mình, nên hắn hành động cuối cùng. Nếu như có người có dũng khí trêu chọc Lan Đấu Môn, hắn còn thấy vui mừng không kịp ấy chứ, thế cục càng loạn thì càng có lợi với mưu đồ của hắn.
Thế nhưng, hắn cũng rất tò mò, không biết là kẻ nào có can đảm tấn công Động Minh đảo, khiêu khích Lan Đấu Môn.
Chờ đến khi hắn ra đến cửa vào của Động Minh đảo, đã thấy Lư thủ tọa đang kịch chiến với ba tên tu sĩ Kết Đan cảnh.
Mà những tên đệ tử canh gác của Lan Đấu Môn đang nằm phía hai bên sườn núi kêu rên không ngớt, lấy tu vi của bọn họ, hiển nhiên không thể nào là đối thủ của kẻ địch, đều bị kẻ địch đả thương.
Cũng may đám người kỳ lạ cũng không hề hạ tử thủ, nên bọn hắn đều cũng còn sống.
Ba người này đều là người cực kỳ xa lạ, ngoài vị tu sĩ thanh niên kia có tu vi hơi kém một chút, còn hai người kia đều là cao thủ Kết Đan cảnh trung kỳ, khí tực cực kỳ mạnh mẽ.
Thế nhưng, bên cạnh Lư thủ tọa lúc này lại còn đến hơn mười vị cao thủ Kết Đan cảnh, hơn nữa Lư thủ tọa càng là một vị cao thủ Kết Đan cảnh hậu kỳ đỉnh phong hàng thật giá thật, ba người này đối mặt đám người Lư thủ tọa, thế lực có vẻ hơi chênh lệch.
Đối mặt với thế cục nghiền áp như thế này, ba người kia vẫn không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại khí thế lại cực kỳ hung hăng hùng hổ.
Điều làm cho Tần Tang cảm thấy kỳ quái là, Lư thủ tọa và Hoa Dương lão đạo, khi nhận ra kẻ địch đang công kích mình thì biểu cảm đều tỏ ra cực kỳ kinh ngạc, ánh mắt cực kỳ quái dị.
Người đầu lĩnh là một vị tráng hán khôi ngô, hắn nhìn Lư thủ tọa, sau đó cười quái dị một tiếng rồi nói :
- Thế nào, Lư sư đệ ? Sau khi trở thành thủ tọa của Thương Lan Phong, nắm hết quyền hành trong tay, gặp đồng môn sư huynh đệ cũng giả vờ không quen, không nhận người cũ sao ?
Tráng hán vừa nói lời này ra, tu sĩ xung quanh ngay lập tức trở nên xôn xao.
Những tu sĩ của tông môn khác đều trở nên ngây dại, nắm chặt pháp bảo trong tay, thu hồi cũng không thu hồi được, mà công kích cũng không ổn.
Bọn họ nguyên lai tưởng rằng là ngoại địch xông đảo, cùng chung mối thù, lúc này nghe người kia ngữ khí, lại là Lan Đấu Môn đệ tử, một thời gian không biết nên làm sao bây giờ.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Lư thủ tọa, ánh mắt như muốn Lư thủ tọa xác nhận chuyện này. Nhưng mọi người thấy sắc mặt hắn âm trầm như nước, cũng không hề lên tiếng phản bác.
- Ba vị đạo hữu cũng xuất thân từ Lan Đấu Môn sao ? Vì sao ta chưa bao giờ thấy qua ba vị đạo hữu bao giờ ?
Tu sĩ họ Tề mở miệng hỏi.
Lúc này, trên mặt một số người đã tỏ ra vẻ do dự, dường như họ cũng đã biết một chút gì đó.
Ánh mắt Lư thủ tọa ngưng lại, trầm giọng chất vấn:
- Cao sư huynh, các ngươi không tuân theo ước định, đột nhiên xuất hiện ở đây, còn động thủ đả thương đệ tử thủ vệ, cuối cùng các người muốn làm gì ?
Ba người này thật sự là đệ tử của Lan Đấu Môn, chẳng lẽ trong Lan Đấu Môn xảy ra nội đấu ?
Tuy rằng quyền hành trong Lan Đấu Môn hiện tại nằm hết trong tay Lư thủ tòa và Chưởng môn Lư Tiêu Vân, nhưng trong Lan Đấu Môn thật ra còn có hai vị lão tổ Nguyên Anh cảnh, đó cũng không phải lực lượng mà nhất mạch của Lư Tiêu Vân có thế chống lại.
Nhưng có điều, một vị trong đó đã mai danh ẩn tích nhiều năm, được Lan Đấu Môn công bố với bên ngoài là đang bế quan không ra.
Nếu như là người này thức tỉnh, hơn nữa đúng lúc Lư Tiêu Vân không chưởng khống Lan Đấu Môn. . .
Mọi người ở đây, đều là những lão quái vật sống mấy trăm năm, ai cũng không khỏi suy nghĩ miên man.
Mọi người đều trở nên ầm ĩ hết cả lên, âm thầm thu hồi pháp bảo lại. Bọn họ cũng chỉ xem như là người ngoài, dưới tình huống chưa tìm hiểu rõ tình hình như thế nào, ai cũng không muốn xuất thủ bừa bãi để gây nên hiểu lầm.
- Chỉ là mấy tên đệ tử, có mắt không tròng, ngay cả sư thúc sư bá của chúng cũng không nhận ra, còn dám ngăn cản chúng ta vào đảo, Cao mỗ chẳng lẽ còn không giáo huấn bọn chúng được sao ?
Tráng hán cười lạnh, trên mặt lộ vẻ khinh thường :
- Chúng ta xuất hiện ở đây, tự nhiên là muốn lấy lại những gì đã từng thuộc về nhất mạch của Đấu Ngưu Phong chúng ta, bây giờ đã bị Âm Dương Ngũ Hành lưỡng mạch các ngươi chiếm đoạt. Lư sư đệ, nếu hai người các ngươi đêm đồ vật trả lại, Cao mỗ không nói hai lời, lập tức xoay người rời đi, sau này tuyệt đối sẽ không bước vào Lan Đấu đảo nửa bước !