Chương 1367: Bệ Đá Cùng Vết Thương
Chương 1367: Bệ Đá Cùng Vết Thương
Vách tưởng trong đại sảnh cực kỳ tạp nham, phù văn trực tiếp được khắc vào bên trên, bút pháp cứng cáp, thiết hoạch ngân câu, lưu lại dấu vết của năm tháng.
Bệ đá lơ lửng trên không trung nhìn còn cổ lão hơn cả đại sảnh này.
Từ bên ngoài nhìn vào, đây chỉ là một bệ đá cổ hình bán nguyệt cực kỳ bình thường, nhưng lại tản ra khí tức cực kỳ cổ điển, làm xúc động lòng người, nhìn kiểu gì cũng không ra nó là đồ vật thuộc về thời đại này.
Bên trên bệ đá là một mảnh hoang tàn, không biết là do nó bị phá hư trong chiến loạn thời viễn cổ, hay là do nguyên bản nó đã như thế, mà bề ngoài của bệ đá phủ đầy những vết tích do bị công kích để lại, nhìn cực kỳ lộn xộn, căn bản cũng không thể nhìn ra đồ án bên trên bệ đá cổ này là gì.
Trong đại sảnh, trừ linh trận, bệ đá cổ cùng và ao lôi dịch, cũng không còn bất cứ đồ vật gì khác nữa.
Bệ đá nhìn thì bình thường như thế, vậy mà nó lại có thể lơ lửng giữa không trung mà không rơi.
Nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện ra rằng, đây cũng không phải lực lượng nguyên bản của bệ đá cổ phát ra, mà là lực lượng do linh trận trong đại sảnh hội tụ lại.Vị trí đặt bệ đá cổ , cũng chính là vị trí đặt trận nhãn của linh trận.
Trong ao lôi dịch, sở dĩ lại có thể trở nên ôn hòa mà không bạo phát, khả năng cao cũng là do công lao của linh trận trong đại sảnh này, chẳng ai có thể nhìn ra bệ đá cổ kia có thể tạo được tác dụng gì.
Linh trận và bệ đá cổ chắc chắn không phải là do một người mang đến, bởi vì cả hai thứ này thậm chí còn không phải là đồ vật chung một thời đại, người lưu lại linh trận đã để bệ đá cổ ở chỗ này, thậm chí là đặt ngay ở trong trận nhãn, chắc chắn là có thâm ý của bọn hắn.
Người áo đen nhìn chằm chằm vào bệ đá cổ, thứ mà lão tổ của Hắc Xà Sơn điểm danh muốn có nhất cũng chính là thứ này.
Hắn thận trọng bước từng bước một để thăm dò tình cảnh bên trong đại sảnh, , thấy trong đại sảnh cũng không có dị dạng gì, thân ảnh của hắn lóe lên một cái rồi xuất hiện bên cạnh cái ao chứa đầy lôi dịch kia.
Cho dù cái ao chứa lôi dịch cũng không có biến hóa gì, nhưng khoảng cách của hắn với những lôi dịch kia gần như vậy, điều này cũng làm cho tên áo đen Nhị sư huynh cũng cảm thấy tê cả da đầu, mí mắt giật giật liên tục, hành động cực kỳ thận trọng.
- Thứ này chính là dị bảo sao ?
Nhìn thấy bệ đá cổ, trong lòng tên Nhị sư huynh của Hắc Xà Sơn cảm thấy cực kỳ nghi hoặc.
Bất kể hắn nhìn như thế nào, bệ đá cũng không có bất kỳ điểm gì giống với một món pháp bảo, hơn nữa nó cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào thể hiện rằng nó có uẩn hàm một lực lượng cường đại. Nhưng khí tức cổ lão mà bế đá cổ này phát ra làm cho tên Nhị sư huynh này cảm thấy cự kỳ rung động, nhưng có thể tồn tại từ thời viễn cổ đến nay, chắc chắn nó cũng không phải thứ đơn giản.
Tình thế bên ngoài cực kỳ khẩn cấp, nhưng hình như tên Nhị sư huynh này không hề có một chút nóng nảy vội vàng nào.
Hắn cũng không nóng lòng lấy bệ đá cổ đi, mà đầu tiên hắn lấy ra một thanh phi kiếm, rót chân nguyên vào trong đó, sau đó nhẹ nhàng chém lên trên bệ đá cổ.
'Đinh!'
Một thanh âm thanh thúy phát ra.
Phi kiếm bị bắn ngược ra bên ngoài.
Người áo đen lại đổi một thanh pháp bảo phi kiếm khác, nhưng kết quả vẫn như cũ, hắn chém liên tục vài kiếm, vẫn không thể nào lưu lại dấu vết trên bệ đá cổ.
Bệ đá này cực kỳ cứng rắn.
Bên trên bệ dá cổ có rất nhiều vết tích hư hại nhìn mà kinh hãi, nếu không phải ban đầu nó đã như vậy, thì xem ra thứ có thể đem bệ đá phá hư thành ra như thế này, chắc chắn không phải đao kiếm bình thường.
Người áo đen quyết đoán thu hồi linh kiếm, thủ chưởng nhẹ nhàng đặt lên bên trên bế đá cổ, bắt đầu thôi động chân nguyên trong cơ thể, sau đó rót vào bên trọng bệ đá.
Sau một khắc, bên ngoài bệ đá đột nhiên tỏa ra một vầng ánh sáng nhàn nhặt, đại sảnh trở nên sáng rực quá mức, chỉ có thể nhìn thấy vầng ánh sáng này một cách mơ hồ, hư ảo, phiêu miểu, phảng phất như những ánh sao nhàn nhạt trên bầu trời.
Cuối cùng, bệ đá cũng xảy ra dị biến, tên áo đen Nhị sư huynh dường như cũng đã sớm đoán ra được điều này, nên hắn cũng không kích động lắm, khi hắn tiếp tục thôi động linh lực rót vào bên trong tượng đá thì cũng chỉ thấy quang mang mà bệ đá cổ phát ra đậm hơn mà thôi, cũng không xảy ra biến hóa gì khác.
- Quả nhiên, ngay cả hai vị đại cao thủ Nguyên Anh cảnh liên thủ với nhau cũng không thể nhìn ra bí mật bên trong bệ đá cổ này, cho nên chỉ có thể coi chúng như trận nhãn và đồ vật phụ trợ cho việc tu luyện mà thôi. Đúng là ta không nên hy vọng xa vời có thể dùng Nhân tộc mà thu hoạch được điều gì đó.
Người áo đen đành phải thu hồi linh lực, sau khi suy nghĩ một chút, đôi môi của hắn khé nhúc nhích, phát ra những âm tiết cổ quái.
Sau đó hắn đưa tay phải ra, năm ngón tay mở ra, trên cánh tay đột nhiên hiện ra một cái hình xăm cực kỳ quỷ dị, đây hẳn là một loại Thần văn của Vu tộc. Tên áo đen ngưng tụ một luồng ngân quang trong lòng bàn tay, sau đó tên áo đen quát khẽ một tiếng, rồi 'Cạch' một tiếng công kích vào bên trên bệ đá cổ,.
Đây hẳn là một đạo thiểm điện.
Sau khi hắn đánh trúng bệ đá cổ, đạo thiểm điện kia cũng không biến mất, hơn nữa ocnf biến thành một cái lưới điện, sau đó bao vây lấy bệ đá, dường như nó muốn từ từ len lỏi vào bên trong của bệ đá, hoặc là dẫn động lực lượng đang ẩn núp sâu bên trong bệ đá.