Chương 1371: Ngăn Đường Lui
Chương 1371: Ngăn Đường Lui
Không quản phía sau giận mắng thanh âm, Tần Tang tiến vào thông đạo, liền phi tốc xông ra ngoài.
Cùng lúc đó, hắn chưởng hóa ma phiên, tế ra Cửu U Ma Hỏa.
Hỗn Nguyên Đồng Tâm Hoàn xoay quanh bay ra, đem Song Đầu Hống phóng ra.
Hắc Xà Sơn khẳng định tại ngoài đảo có lưu nhân thủ, bởi vì không rõ ràng bên ngoài có bao nhiêu người, Tần Tang không dám chút nào thả lỏng, nếu không thể mau sớm giải quyết địch thủ, chính mình đem đứng trước bị vây công hoàn cảnh.
Thế cục mặc dù hỗn loạn, nhưng mình tại dưới con mắt mọi người cường sát người áo đen, cướp đi bảo vật, đã là chúng mũi tên chi.
Hắc Xà Sơn cùng Lan Đấu Đảo tu sĩ chỉ cần không ngốc, hai bên chắc chắn hiểu ngầm dừng tay, trước liên thủ vây giết chính mình, lại tranh đoạt bảo vật. Rốt cuộc bảo vật là Lan Đấu Môn, những tu sĩ kia cùng Hắc Xà Sơn cũng không có thù oán.
Nghĩ đến đây, Tần Tang mệnh lệnh Song Đầu Hống chuẩn bị kỹ càng nó mới lĩnh ngộ thanh ảnh thần thông, Song Đầu Hống gầm nhẹ, trong tiếng hô có chút không tình nguyện, nó cái này môn thần thông không có hoàn toàn hiểu thấu đáo, mỗi lần sử dụng đều sẽ sử chính mình suy yếu một trận.
Nhưng tại Tần Tang nghiêm khắc ánh mắt phía dưới, Song Đầu Hống cũng chỉ có thể khuất phục.
Cái thông đạo này không hề dài, thế nhưng trận kỳ tạo ra khói đen ăn mòn làn sương mù do đại trận hộ đạo tạo ra, lực lượng của hai bên linh trận đè ép vào bên trong tạo ra một loại lực ép kinh người, cũng may là Tần Tang và Song Đầu Hống hợp sức với nhau xong ra ngoài, thành công đột phá sự vây khốn.
Tuy răng không thấy những làn khói đen giảm bớt nhưng Tần Tang lại cảm thấy áp lực quanh người đã biến mất.
Ngay sau đó, từ bên ngoài truyền tới một giọng nói có vẻ cực kỳ mừng rỡ :
- Là Nhị sư huynh sao ? Thứ đồ vật kia đã cướp được rồi phải không ?
Giọng nói này cực kỳ lạ lẫm, kết hợp với những điều mà hắn nói, Tần Tang ngay lập tức nhận ra đây là một trong những tên đệ tử mà đám người của Hắc Xà Sơn lưu ở bên ngoài canh phòng.
Người đang chờ ở bên ngoài là một tên lùn, hắn chính là tên đệ tử xếp thứ mười trong hàng ngũ đệ tử của Hắc Xà Sơn, hắn bị mọi người lưu ở bên ngoài canh gác, đồng thời duy trì trận kỳ và thông đạo, hắn còn tưởng rằng Nhị sư huynh của hắn đã cướp được thứ mà chúng cần và thành công thoát ra ngoài, nên hắn tự nhiên là vui vẻ vạn phần.
Sau một khắc, khói đen bốc lên ngùn ngụt, từ bên trong, có hai thân ảnh một cao một thấp đồng loạt xông ra, đó chính là Tần Tang và Song Đầu Hống.
Nét vui vẻ trên mặt của tên người lùn đột nhiên ngưng lại, hắn quát lên:
- Ngươi là ai !
Tần Tang quét mắt nhìn qua, hắn phát hiện bên ngoài chỉ có hai người, một người trong số đó chỉ là tên phản đồ Triệu Tùng Tiều có cảnh giới Luyện Khí kỳ, nhất thời tâm trạng của Tần Tang cũng nhẹ nhõm hơn trước nhiều, hắn không chút do dự ra lệnh Song Đầu Hống động thủ.
'Gào!'
Song Đầu Hống hơi hơi khom người về phía trước một chút, thân thể của nó đột nhiên lắc một cái, một đạo thanh ảnh nhất thời ly thể mà ra.
Tên người lùn kia cảm thấy kinh sợ khác thường, do hắn nghĩ rằng, lấy thực lực của Nhị sư huynh nhà bọn hắn, hơn nữa còn có cả Thú Vương Phiên, cho dù là thất bại trong việc trộm đi bảo vật, cũng không có khả năng dẫn đến việc toàn quân bị diệt, bảo vật cũng bị người vừa bước ra từ trong thông đạo đoạt đi mất.
Hắn vẫn luôn duy trì trận kỳ này, hoàn toàn không hề có một chút đề phòng nào với tình huống bất ngờ như thế này. Lúc này hắn mới ý thức được tình huống hiện tại có gì đó sai sai, nhưng cũng chỉ có thể làm ra phản ứng bản năng.
Phía trước phần ngực và bụng của tên người lùn này đột nhiên xuất hiện một cái vòng xoáy, trong lúc mơ hồ, một đạo trùng ảnh hình dáng như một con bọ cánh cứng muốn chui ra, đồng thời thân ảnh của hắn cũng nhanh chóng thối lui.
Nhưng vốn dĩ tu vi của bản thân tên lùn này cũng đã không bằng Song Đầu Hống, vả lại sự kháng cự của hắn cũng chỉ là phản ứng theo bản năng còn Song Đầu Hống lại tung ra thần thông mạnh nhất của mình, kết quả không cần nghĩ cũng biết.
Cổ trùng còn chưa đi ra, thanh ảnh mà Song Đầu Hống tạo ra đã tới trước mặt tên người lùn trong chớp mắt.
Cuồng phong đập vào mặt, thanh ảnh nhanh chóng một cách lạ thường.
Tên người lùn bắt đầu lâm vào khủng hoảng, hắn cảm giác thân thể của hắn như bị một cỗ lực lượng kỳ quái nào đó phong tỏa không thể nào điều khiển được, điên cuồng giãy dụa nhưng không hề có kết quả, 'Ầm' một tiếng, hắn bị thanh ảnh thần thông va chạm vào cơ thể, hộ thể linh quang dễ dàng bị nó xé nát như trở bàn tay.
'Sưu!'
Thanh ảnh trong chớp mắt xuyên qua thân thể của tên người lùn, rồi xuất hiện sau lưng hắn, thuận tiện chụp chết Triệu Tùng tiều ngay tại chỗ rồi dần dần tiêu tán trong không khí.
Trươc ngực tên người lùn xuất hiện một cái động lớn, sinh cơ dần dần tiêu tán, hai mắt hắn cũng trở nên vô thần, ngã quỵ xuống, chết đến không thể nào chết lại.
Song Đầu Hống thè đầu lưỡi ra ngoài, há mồm thở dốc, ra vẻ như nó đã mệt mỏi rã rời.
- Không tệ!
Tần Tang khen ngợi Song Đầu Hống một câu, lần này Song Đầu Hống vận dụng thần thông tru sát tên người lùn, tuy có vẻ như giết gà dùng đao mổ trâu, nhưng dưới tình huống cấp bách này, hắn thấy dùng cách nào nhanh chóng giải quyết đối thủ nhất mới là tốt nhất.