Chương 1387: Thủy Ngọc Chi Thể
Chương 1387: Thủy Ngọc Chi Thể
Bên trên cái phi toa màu lam này có ba bóng người đang ngồi xếp bằng, một nam hai nữ, thỉnh thoảng bọn họ còn nhìn về phí đằng sau, nét mặt tràn đầy vẻ kinh hoảng, dường như phía sau bọn họ có một thứ gì đó cực kỳ đáng sợ đang truy đuổi.
Nam từ là một tên giống như thư sinh, sắc mặt bây giờ vàng như giấy, tay ôm ngực ho khan không ngừng, dường như hắn bị thương không hề nhẹ.
Hai người nữ tữ này có một người là một vị mỹ phụ trung niên, một người khác là một cô nương mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi, tướng mạo cực giống với vị mỹ phụ trung niên kia, hai người hẳn là mẹ con.
Xem ra, bọn họ chính là người một nhà.
Phi toa này là do mỹ phụ trung niên và vị thư sinh kia cùng nhau thôi động, hai người đều có tu vi Trúc Cơ kỳ, chỉ là chẳng biết tại sao, bọn họ lại có bộ dáng hoảng sợ thất thố như vậy.
Trạng thái của mỹ phụ trung niên cũng chẳng khá hơn vị nho sinh kia là bao, linh lực trong cơ thể nàng cũng đã dẫn dần cạn kiệt, hiện tại cũng chỉ là miễn cưỡng kiên trì mà thôi.
Thiếu nữ kia vẻn vẹn chỉ có tu vi Luyện Khí cảnh, khuôn mặt thanh tú xinh đạp bây giờ lại tràn đầy vẻ lo âu, nhưng nàng lại không giúp đỡ được điều gì, chỉ có thể nhẹ nhàng nâng đỡ nam thư sinh kia, thấp giọng khóc nức nở.
- Khụ khụ. . .
Nho sinh đột nhiên ho khan kịch liệt vài tiếng, sau đó lại phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt của hắn càng trở nên trắng bệch hơn trước mấy phần.
Phi toa bỗng dưng run lên, suýt nữa nó rơi vào trong biển cả.
Mỹ phụ trung niên kinh hô một tiếng, hai hàm răng cắn chặt, không tiếc tiêu hao linh lực, mới miễng cưỡng duy trì phi toa ổn định trở lại.
- Cha. . .
Thiếu nữ bị dọa đến phát sợ, vừa khóc vừa đỡ lấy nho sinh, nàng điên cuồng rót linh lực của bản thân vào bên trong cơ thể của nho sinh kia, giúp hắn áp chế thương thế. Chỉ có điều, tu vi của nàng quá thấp, hành động này chẳng qua chỉ là hạt cát trong sa mạc thôi.
- Sư huynh, thương thế của ngươi như thế nào rồi ?
Sau khi mỹ phụ trung niên ổn định lại phi toa, nàng vội vàng hỏi.
- Không có việc gì !
Nho sinh kia liên tục khoát tay:
- Trước đó là do ta sơ suất bị kẻ địch đánh trúng ngực, hiện tại cuối cùng cũng có thể đánh tan chỗ máu tụ trong cơ thể, sau khi phun ra, cảm giác hiện tại tốt hơn trước rất nhiều. Ngược lại ta lại cảm thấy lo lắng cho sư muội ngươi, muội nhanh chóng ăn linh dược khôi phục chân khí đi, đưa phi toa cho ta điều khiển đi, tình cảnh phía sau còn phải nhờ vào ngươi, mới có thể thoát khỏi tên ma đầu kia !
Nho sinh cố gắng nuốt xuống máu tươi sắp sửa phun ra, hắn giương mắt trông về phía xa, hắn đột nhiên phát hiện một hòn đảo nhỏ ở cuối tầm mắt, nó khác biệt với những tòa hoang đảo khác, trên không trung của hòn đảo này có vô số loại sương mù có màu sắc quais dị, dường như trong đó còn có vô sỗ bóng đen đang ẩn hiện.
- Phía trước hẳn là tòa Độc Đảo nổi danh kia, ở đó có độc chướng khí và Hủ Dực Ưng tồn tại !
Sắc mặt của vị nho sinh lúc này không khỏi cảm thấy cực kỳ vui mừng, hắn vội vàng lấy ra một cái bình ngọc.
Bên trong bình ngọc có chứa ba viên đen dược có màu đen sì.
Nắp bình vừa mở ra, một mùi hôi thối nhất thời xộc lên mũi.
Nho sinh dường như chẳng hề hấn gì với mùi hôi thối này, hắn đưa linh đan cho cho vợ con của mình mỗi người một viên, miệng luôn mồm thúc giục :
- Hai ngươi mau chóng ăn vào hai viên Âm Thiềm Đan này, trong thời gian ngắn chúng ta có thể dung nhập vào bên trong độc chướng của Độc Đảo, đồng thời cũng có thể chống lại độc của Hủ Dực Ưng.
Mỹ phụ và thiếu nữ kia nghe theo lời của nho sinh ăn vào hai viên linh đan.
Nho sinh lại nhìn về các nàng, bên trong ánh mắt của hắn chất chứa rất nhiều tình cảm quyến luyến, nhưng nhanh chóng bị hắn đè xuống, hắn dứt khoát nói:
- Sư muội, sau khi ngươi bước lên Độc Đảo, chúng ta sẽ chia binh hai đường. Hồng Anh Trướng của ngươi có thể giúp ngươi ẩn nấp được khí tức, chướng khí bên trên Độc Đảo dày đặc, cho dù là tên ma đầu kia cũng không dễ dàng phát hiện ra tung tích của hai người các ngươi. Ngươi phải nắm chắc thời cơ, cố gắng mang Dĩnh nhi đi xa thật xa !
- Ý của sư huynh là ? Không được !
Mỹ phụ trung niên đột nhiên trở nên hoảng sợ, nhưng nàng còn chưa kịp nói gì thì đã bị vị nho sinh kia khoát tay ngăn lại.
- Sư muội !
Nho sinh nhìn vào đôi mắt của mỹ phụ trung niên, hắn trầm giọng nói:
- Lúc trước khi chúng ta đến quần đảo Liệt Phong này, ta cũng đã nghĩ đến một ngày sẽ xảy ra tình huống này, vi huynh có thể sống lâu hơn với phàm nhân quá nhiều, bản thân ta cũng đã cảm thấy thỏa mãn. Âm Thiềm Đan chỉ có thể giúp chúng ta ngăn cản độc chướng, và độc của những con Hủ Dực Ưng cấp thấp. Nhưng chúng ta đã kinh động đến ma đầu Kết Đan cảnh hậu kỳ phía sau lưng đám người kia, ma đầu này chắc chắn cũng sẽ những thủ đoạn tương tự. Chỉ khi chúng ta dẫn xuất Hủ Dực Ưng vương, mới có thể cuốn lấy chân của bọn họ, nếu như không làm như vậy, chúng ta không có khả năng thoát khỏi truy binh của tên đại ma đầu kia. Tâm trí người từ xưa đến này cực kỳ kiên nghị, thậm chí còn hơn cả nam nhi, vào thời điểm này ngươi tuyệt đối không được hành động theo cảm tính !
Nho sinh còn chưa nói dứt lời, thiếu nữ đã khóc rống đến nghẹn ngào:
- Cha! Mẹ! Đều là do nữ nhi làm liên lụy đến các ngươi, hay là các ngươi mau đưa ta trở về đi, tên ma đầu kia chỉ muốn thu nhận ta làm đệ tử thôi …