Chương 1406: Chặn Giết
Chương 1406: Chặn Giết
Dựa vào sự khôn khéo của Trâu lão, nhất định có thể nghe ra được vài thứ.
Còn Trâu lão có thể thay đổi chủ ý hay không, thì không phải là việc màTần Tang có thể chi phối.
-Ta vốn định giúp đạo trưởng tranh thủ một tư cách, không ngờ là đạo trưởng đã có được Ngọc Phù từ chỗ khác. Nói như vậy, sau khi tiến vào Thất Sát Điện, chúng ta không thể cùng đường rồi.
Trâu lão có chút bất ngờ.
Hắn vốn định mời Tần Tang đi cùng, dù sao hắn và Tần Tang cũng quen biết nhiều năm như vậy, chung quy vẫn đáng tin hơn những người khác.
Tần Tang gật đầu, thở dài nói:
-Chắc là Trâu lão cũng đã phát hiện tu vi của bần đạo vấn đề. Mấy năm nay vẫn không có chút tiến bộ nào, có mấy chỗ nhất định phải đi. Thất Sát Điện là cơ hội duy nhất của bần đạo. Trước khi giải quyết phiền phức của bản thân xong, chỉ sợ rất khó phân tâm làm chuyện khác.
Trâu lão gật đầu:
-Vậy Trâu mỗ chỉ có thể chúc đạo trưởng đạt được ước muốn, bình yên quay trở về. Sau khi tiến vào Thất Sát Điện, ta nhất định phải đi thăm dò mấy chỗ ở nơi này. Đạo trưởng thuận lợi giải quyết phiền phức, hoặc gặp phải khó khăn gì, có thể tới tìm ta. Hai người chúng ta liên thủ, dù sao cũng cũng dễ dàng hơn so với việc tự mình xông vào chỗ khó. Trâu mỗ còn có chút tích góp, nếu đạo trưởng có thể giúp Trâu mỗ tìm được mấy cây linh dược kia, thù lao chắc chắn sẽ không làm cho đạo trưởng thất vọng.
Tần Tang nhẹ nhàng gật đầu:
-Bần đạo đã nhớ kỹ.
Sau đó, Tần Tang ở lại chỗ của Trâu lão thêm mấy ngày. Từ chỗ Trâu lão biết được thế cục mới nhất trong Yêu Hải. Tần Tang cùng Trâu lão hẹn sẵn sẽ tụ họp ở Thiên Hưng Đảo trước khi Thất Sát Điện mở cửa, rồi một mình rời đi, không biết tung tích.
Yêu tộc hành quân lặng lẽ, Nhân Vu hai tộc đang trong thời kỳ yên lặng ngắn ngủi, sau đó lại tiếp tục bắt đầu mở rộng.
Đường thuỷ vốn bị cắt đứt, rất nhanh đã được đả thông. Hai bên lui tới càng thêm tấp nập, xem ra không mất bao lâu nữa thì sẽ khôi phục cảnh tượng phồn hoa hưng thịnh trước kia.
Cứ như vậy, không có chút gợn sóng nào, thời gian ba năm lại trôi qua.
Hải Thiềm Đảo.
Từng tiếng tăm lừng lẫy ở Yêu Hải, bởi vì đảo chủ Hải Thiềm lão tổ chính là một vị tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, đã có hung danh.
Lúc yêu loạn, Hải Thiềm lão tổ bị ép phải vứt bỏ đảo.
Chờ đến khi yêu loạn kết thúc, lập tức mang theo môn đồ trở lại, Hải Thiềm Đảo lại nhanh chóng phồn vinh.
Vào lúc giữa trưa, một chiếc thương thuyền dừng sát bên Hải Thiềm Đảo, một ít tu sĩ Vu tộc từ trên thuyền đi xuống.
…
Chạng vạng tối.
Hai bóng người lặng lẽ rời khỏi Hải Thiềm Đảo, sau khi bay được một khoảng cách thì điều khiển độn quang bay vào sâu trong Yêu Hải.
Một người trong đó để râu dài, nhìn khoảng gần năm mươi tuổi, lại kính cẩn lễ phép với một người trẻ tuổi khác.
Gã thanh niên kia, đúng là người mà Tần Tang đã từng quen biết, thanh niên họ Phương, đại đệ tử Hắc Xà Sơn.
-Đại sư huynh, ta tìm tòi mấy tháng ở mảnh Hải Vực này, đã xác định hang ổ kia thuộc về Hối Quang Thú hiếm thấy, rất có thể có một con Yêu Đan Hậu Kỳ thậm chí là Đại Yêu đỉnh phong. Sư đệ tu vi thấp, sợ bị Hối Quang Thú phát hiện nên không dám tới gần quá, chỉ có thể mời đại sư huynh đến dò xét thực lực của ổ yêu kia...
Gã tu sĩ lớn tuổi kia ở phía trước dẫn đường, truyền âm nói.
Thanh niên họ Phương 'Ừm' một tiếng, thản nhiên nói:
-Nếu bên trong tổ yêu chỉ có con Hối Quang Thú này, hai người chúng ta cứ trực tiếp ra tay chém giết nó. Nếu còn có Đại Yêu khác tồn tại, cũng chỉ có thể thêm chờ mấy ngày nữa, mời các vị trợ thủ qua rồi mới động thủ lần nữa. Hai con ngươi của Hối Quang Thú là một vị chủ dược quan trọng nhất cần phải có trong phương thuốc của sư tôn, càng sớm lấy được càng tốt.
Đang nói, thanh niên họ Phương đột nhiên nhướng mày:
-Ngươi xác định không có thế lực khác để mắt tới con yêu này chứ?
Tu sĩ lớn tuổi khẽ giật mình, chắc chắn nói:
-Đại sư huynh yên tâm, ta làm việc vô cùng cẩn thận, chưa hề tiết lộ tin tức về Hối Quang Thú cho bất luận kẻ nào, hơn nữa còn ẩn nấp quanh tổ yêu để dò xét trong một thời gian dài, cũng không phát hiện ra dấu hiệu có thế lực khác thường lui tới.
Thanh niên họ Phương hơi hơi gật đầu, không cần phải nhiều lời nữa.
Nhưng trong lòng hắn không tự giác mà hồi tưởng lại nỗi nhục nhã trong chuyện cũ nhiều năm về trước, âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
Đến nay hắn vẫn nghĩ không thông, rốt cuộc thì bản thân đã thua ở chỗ nào.
Hắn không chỉ một lần phục chế lại toàn bộ kế hoạch, mỗi một phân đoạn đều tỉ mỉ nghiền ngẫm lại, những sư đệ kia cũng không có khả năng làm phản, vào thời khắc quan trọng nhất, sắp thành lại thất bại, bảo vật bị người cướp đi.