Chương 1407: Không Có Ý Tốt
Chương 1407: Không Có Ý Tốt
Càng thê lương hơn chính là bọn họ còn bị bẫy ngược lại, nhiều sư huynh đệ như vậy rời núi, cuối cùng chỉ còn ba người sống sót quay lại sư môn.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình phía sau.
Rốt cuộc là con chim sẻ kia làm thế nào mà phát hiện ra bí mật của bọn họ, lại lặng yên không một tiếng động theo ở phía sau?
Tuy sau khi trở về Hắc Xà Sơn, sư tôn không trừng phạt hắn nặng nề, nhưng việc này vẫn bị thanh niên họ Phương khắc sâu trong tâm khảm, liệt vào hàng sỉ nhục cả đời, nhiều năm qua chưa hề từ bỏ tìm kiếm người kia, hận không thể chém đối phương thành muôn mảnh để giải mối hận trong lòng.
Người kia lại giống như đã bốc hơi khỏi nhân gian, từ đó mai danh ẩn tích.
Thương Lãng Hải cùng Yêu Hải đều là phi thường rộng lợn, giấu kín một người vẫn là chuyện rất dễ dàng, hơn nữa bọn họ lại không phải là Nhân tộc, rất khó điều tra được tin tức chính xác.
Nhưng ở trong mắt thanh niên họ Phương, những điều này không phải là lý do, hắn sẽ tuyệt đối không từ bỏ ý niệm báo thù. Đáy mắt thanh niên họ Phương thoáng qua một nét tàn khốc, người kia tốt nhất là nên cầu nguyện, tuyệt đối đừng rơi vào trong tay mình.
Hai người giao lưu vài câu, yên lặng bay về hướng tổ yêu.
Ba ngày sau, bọn họ đi tới phía trên một hoang đảo không đáng chú ý.
Tu sĩ lớn tuổi dừng độn quang, chỉ vào hoang đảo nói:
-Sư huynh, tổ yêu ở ngay phía trước, cách đây không xa, ta đã mở một tòa động phụ ở chỗ này, có thể đi vào nghỉ ngơi chốc lát trước đã, điều chỉnh tốt trạng thái, lại tới tổ yêu dò xét...
Thanh niên họ Phương gật gật đầu, độn quang gập lại, đang muốn rơi xuống hoang đảo, đột nhiên trong đôi mắt hắn lại bắn ra tinh quang:
-Kẻ nào lén lén lút lút!
Gần như ngay lúc thanh niên họ Phương gầm lên, phía dưới rừng rậm bên trong đột nhiên dần hiện ra một luồng kiếm quang nhanh chóng dị thường, mang theo âm thanh kiếm rít bén nhọn đến cực điểm, phóng thẳng về phía hai người họ
'Ầm!'
Thanh niên họ Phương phản ứng cực nhanh, mạnh mẽ vỗ vào Túi Giới Tử bên hông, thanh Huyết Kiếm đã đi theo hắn nhiều nam hóa thành một luồng huyết hồng, chặn đường kiếm quang phía trước.
Hai thanh phi kiếm vừa chạm đã tách ra, nhìn như vậy lực ngang nhau.
Tiếp theo bên trong rừng rậm xuất hiện gợn sóng cấm chế, ba bóng người từ trong hiện ra.
-Đại sư huynh, không phải là ta...
Đột nhiên gặp phải đại biến, tu sĩ lớn tuổi còn chưa hiểu gì thì đã phát hiện đại sư huynh đang hung dữ nhìn mình chằm chằm, trong lòng rất hoảng sợ, vội vàng biện giải cho mình.
-Phương đạo hữu, không nhận ra ta sao?
Một người trong đó tháo mặt nạ trên mặt xuống, chính là Tần Tang.
Hai người khác, tất nhiên chính là Hoá Thân cùng Song Đầu Hống.
Hắn lộ ra vẻ nghiền ngẫm mà nhìn thanh niên họ Phương, hơi xúc động nói:
-Tại hạ ở Yêu Hải tìm kiếm trọn vẹn ba năm, cuối cùng cũng đợi đến đạo hữu xuất hiện rồi.
Đã có thực lực báo mối thù một tiễn kia, Tần Tang không có dự định tiếp tục nén giận nữa.
Trong lòng Tần Tang biết rõ, một khi tự mình ra tay, chắc chắn sẽ khiến lão tổ Hắc Xà Sơn cảnh giác, đối phương rất dễ tương kế tựu kế, thiết hạ cạm bẫy để mình tự chui đầu vào lưới.
Cơ hội chỉ có một lần, hắn lựa chọn mục tiêu sử dụng tất nhiên sẽ là thanh niên họ Phương. Huống chi nâng cao Hoá Thân, cũng cần loại cao thủ như thanh niên họ Phương đến huyết tế, mới có thể tiến thêm một bước tới đỉnh phong.
Tần Tang mai danh ẩn tích, vừa Luyện Thể vừa tìm manh mối. Dùng trọn vẹn ba năm, xác định hành tung của đệ tử Hắc Xà Sơn, kiên trì ẩn nấp đến nay, rốt cuộc cũng chặn được chính chủ.
Tu vi của thanh niên họ Phương so với trước đó thì mạnh hơn, đã là Kết Đan kỳ đỉnh phong, khoảng cách với Kết Anh cũng chỉ cách nhau một lằn ranh.
Nhưng chỉ cần không phải là tu sĩ Nguyên Anh, Tần Tang có tự tin tuyệt đối, người này không trốn thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
-Là ngươi! Ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta!
Thanh niên họ Phương liếc mắt đã nhận ra Tần Tang, người đã khiến hắn hận thấu xương, hai mắt ngay lập tức sung huyết, giận quá hóa cười:
-Tốt! Tốt! Tự nhiên chui tới cửa!Giao bệ đá ra đây, ta sẽ cho ngươi chết một cách thoải mái!
Tần Tang châm chọc nói:
-Đúng là Phương đạo hữu còn chưa quên được bệ đá. Đường ngại, quan tâm đến mạng nhỏ của mình trước đi! Giết!
Lời còn chưa dứt, Tần Tang, Hoá Thân cùng Song Đầu Hống cùng nhau chuyển động.
Ba bóng dáng đột nhiên tách ra.
Tần Tang trực tiếp phóng tới chỗ thanh niên họ Phương, Hoá Thân cùng Song Đầu Hống lại lao thẳng tới một tên tu sĩ Vu tộc khác, chuẩn bị giải quyết hắn trước.
Thấy cảnh này, thanh niên họ Phương có chút bất ngờ, hắn sớm đã nhìn thấu tu vi của đối phương, cũng biết rõ đối phương có dũng khí chặn giết mình, chắc chắn kẻ đến không có ý tốt.