Chương 1415: Phương Lão Ma
Chương 1415: Phương Lão Ma
Cơn lốc sượt qua vai hắn, giống như dẫn đến một cơn sóng lớn che kín bầu trời, không có cách nào tránh được.
Tần Tang vừa nghĩ tới, kiếm mang chợt bùng nổ mãnh liệt, đỡ lấy sóng xung kích đáng sợ, xuyên thủng sóng lớn mà đi.
Thực lực của hắn đã vượt xa quá khứ, một thân một mình cũng dám đi xuyên qua vòng ngoài cuồng phong gió bão.
Nhưng đối mặt với bản thể của cơn lốc, vẫn cảm nhận được nỗi sợ, hắn không hề nghi ngờ uy lực của cơn lốc, nếu bị nó quét đi, cho dù có thể miễn cưỡng thoát thân, cũng không biết là sẽ bị cuốn đến nơi nào.
Lạc mất phương hướng trong chỗ sâu nhất của cuồng phong gió, gần như là không có khả năng tìm được đường về, kết quả có thể tưởng tượng được.
Xuất phát từ thận trọng, Tần Tang thả chậm tốc độ, ngự kiếm mà đi. Rời khỏi kẽ hở của cơn lốc, lần theo sự dẫn dắt của Ngọc Phù, bay về hướng Thất Sát Điện.
Trên đường có vẻ thuận lợi, mắt thấy đã sắp đi được một nửa lộ trình, mi tâm Tần Tang đột nhiên cau lại, cuối cùng thì ngừng độn quang.
-Ầm ầm...
Cuồng phong cuốn theo sóng lớn kinh thiên động địa, nhấn chìm tất cả tạp âm.
Tần Tang lơ lửng giữa không trung, thúc dục kiếm khí hộ thể ngăn cản sóng gió, quay đầu nhìn về phía bên trái. ở cuối tầm mắt của hắn, lại thấy có hai bóng người cũng ngừng lại ở chỗ đó, vì sóng gió ngăn cản nên không nhìn được rõ lắm, như ẩn như hiện.
Cùng lúc đó, Tần Tang cũng cảm nhận được ánh mắt đối phó, hình như kẻ đến không có ý tốt.
-Hạng Nghĩa đã từng noi, có kẻ xấu sẽ trốn ở trong cuồng phong gió bão, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, chẳng có nhẽ lại để mình đụng trúng rồi à?
Hai mắt Tần Tang hơi nheo lại, khuôn mặt dưới lớp mặt nạ lộ ra một nụ cười lạnh lẽo.
Hai bên giằng co một lúc, Tần Tang thấy đối phương không có động tác gì thì điểm Ô Mộc Kiếm, phá không mà đi.
Đến tận lúc Tần Tang rời đi rồi, hai bóng người mới trước sau lướt tới.
-Chạy xa rồi!
Tầm mắt một người trong đó quét qua, phát hiện đã mất dấu Tần Tang, không khỏi đấm ngực dậm chân, oán giận nói:
-Đại ca, vất vả lắm mới gặp được một tên lạc đàn, sao ngươi lại không cho ta ra tay chứ?
Một người khác đeo mặt quỷ mặt nạ, nhìn chăm chú nhìn theo phương hướng Tần Tang biến mất, trầm giọng nói:
-Dám đi một mình trong cuồng phong, có ai là loại là dễ trêu chọc? Người này độn quang không hề có chút rối loạn, tuyệt không phải hạng bình thường. Ta cảm nhận được từ trên người hắn một loại khí tức rất nguy hiểm. Ta hoài nghi, nếu thật ra tay với hắn, có thể chúng ta sẽ phải hối hận.
-Thật sự mạnh vậy à?
Một người khác nghe vậy thì kinh hãi.
-Thôi! Nghe lời đại ca, tha hắn một lần! Chỗ này phong thủy không tốt lắm, chúng ta đổi sang chỗ khác đi, lúc này nhất định phải kiếm được một món.
…
Tần Tang nhanh chóng quăng mấy việc nhỏ này ra sau đầu, khoảng cách với Thất Sát Điện càng ngày càng gần.
Lần này, hắn đến sớm hơn một chút.
Nghe nói, bởi vì tiên trận vẫn luôn biến hoá, lần này cách thức phá trận Vu tộc có khác biệt lớn so với lần trước, nói không chừng, những người đứng ngoài cũng có thể có cơ hội quan sát.
Sóng gió càng lúc càng lớn, trong lòng Tần Tang biết là đã sắp đến Thất Sát Điện rồi. Quả nhiên, bay đi chưa được bao xa, hai mắt Tần Tang tỏa sáng, hố biển cực lớn cùng tường gió đã xuất hiện trước mặt hắn, vẫn khiến người ta phải chấn động như cũ.
Tần Tang đưa mắt nhìn quanh bốn phía, lại bất ngờ phát hiện chung quanh chỉ có hai bóng người.
Nhưng không thấy Đại Vu cùng các tu sĩ Nguyên Anh.
Sau khi suy nghĩ một lát, Tần Tang lui ra phía sau vài bước, tiếp đó thì lượn vòng qua tường gió, bay đi theo một phương hướng khác.
Mắt thấy đã sắp vòng tới một mặt khác của hố biển, thân thể Tần Tang bỗng dừng lại, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. Phía trước lại có hơn mười gã tu sĩ, ở rất gần, đang chăm chú nhìn thứ gì đó.
Khó trách ở những chỗ khác lại ít người như vậy, thì ta đều đi tới nơi này.
Tần Tang nghĩ nghĩ, thu hồi Ô Mộc Kiếm, tùy tiện lấy ra một thanh phi kiếm, dựa vào kiếm thuật hộ thể. Kẻ thù của hắn quá nhiều, đều là những thế lực lớn, Tần Tang không muốn để cho người khác liên tưởng đến thân phận của mình.
Lúc trước đi gặp Trâu lão lúc, hắn cũng đặt Thiên Thi Quan cùng Hoá Thân ở chỗ khác.
-Vèo!
Tần Tang phá vỡ sóng gió bay đến phía trước, đứng cách mọi người không xa.
Những người khác liếc mắt quan sát Tần Tang rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, chăm chú nhìn về phía trước.
Lúc này, Tần Tang cũng nhìn thấy tình cảnh ở chỗ đó.
Tường gió phía trước, không biết vì lý do gì lại yên lặng một cách lạ thường, cơn lốc hình như đã bị lực lượng nào đó cản trở, không cách nào xâm nhập vào chỗ này, mỗi lần đều vòng qua bên cạnh.