Chương 1416: Vẻ Nghiêm Túc
Chương 1416: Vẻ Nghiêm Túc
Trong cuồng phong, những chỗ như thế này gần như không tồn tại. Lúc này đã có một vài tu sĩ huyền phù ở chỗ đó, chia làm hai phe rất rõ ràng, mỗi bên đều có mười mấy người.
Nguyên Anh Vu tộc cùng Nhân tộc!
Đồng tử Tần Tang co rụt lại, ngạc nhiên phát hiện những bóng người kia, mỗi một vị đều có khí thế mạnh đến mức làm cho người ta phải kinh hãi, không có ngoại lệ, tất cả đều là tu sĩ Nguyên Anh.
Bọn họ đã tới từ lâu rồi, sóng gió nơi đó không thể yên ả như vậy được, là sức mạnh linh trận à?
Trong lòng Tần Tang tự nhủ, tầm mắt lướt qua người những tu sĩ Nguyên Anh này, nhìn chằm chằm vào mặt biển phía dưới. Đối mặt cơn lốc màu xám, mạnh như Nguyên Anh cũng không dám khinh thường, chỉ có linh trận cực mạnh mới có thể làm được.
Quả nhiên!
Thần sắc Tần Tang hơi dao động, phát hiện dưới mặt biển có vô số điểm sáng màu trắng đang bay lên:
-Những điểm sáng này hẳn là lực lượng của linh trận hiển hóa thành, người quản lý linh trận hẳn là Đại Vu Chúc của Vu tộc, đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.
Tần Tang vốn đã hướng về Đại Vu Chúc của Vu tộc từ lâu rồi, ánh mắt hắn di chuyển, nhìn về phía những tu sĩ Nguyên Anh Vu tộc, dễ dàng tìm được một phụ nhân tóc trắng được đám người vây quanh.
Phụ nhân khoác trên người một bộ trường bào lộng lẫy. Hoa văn trên trường bào có mấy phần giống với Thần văn. Khuôn mặt nàng nửa bên đeo mặt nạ, mặt nạ mỏng như cánh ve, cũng vẽ đầy những hoa văn thần bí.
Đôi môi đầy đặn đỏ tươi, hai mắt cực kỳ có thần thái, giống như có thể câu hồn phách người khác.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy, phụ nhân này chính là Đại Vu Chúc của Vu tộc.
-Mái tóc bạc trắng, da thịt lại như thiếu nữ, nhìn không ra tuổi tác, nhưng chắc chắn là lão quái vật.
Tần Tang không dám nhìn chằm chằm vào Đại Vu Chúc, tầm mắt hơi di chuyển, lại nhìn về phía trận doanh của Nhân tộc.
Dám giằng co với Đại Vu Chúc, thực lực của Nhân tộc hẳn là sẽ không thua kém quá nhiều, lần trước là Ma chủ đích thân đến...
Trong lòng Tần Tang hơi dục dịch, liếc mắt liền nhìn thấy một lão đạo sĩ trong tay cầm phất trần, hai mắt hơi khép, khí chất xuất trần, dường như đang thờ ơ với tất cả mọi việc xung quanh.
Lão đạo sĩ mặc một bộ đạo bào màu xanh lơ, bên trên có thêu hai chữ Thiên Đạo theo lối chữ triện rất cổ xưa.
Vị này chẳng lẽ lại là tông chủ của Thiên Đạo Tông, Linh Châu Tử? Khí thế không hề thua kém Đại Vu Chúc một chút nào, quả nhiên danh bất hư truyền!
Thời gian Tần Tang ở Thương Lãng Hải cũng không ngắn, đối với các thế lực lớn của Nhân tộc cũng hiểu khá rõ.
Linh Châu Tử chính là một vị đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ khác của Nhân tộc, là người đứng đầu chính đạo, nổi danh cùng với Ma chủ.
Những tu sĩ Nguyên Anh của các tộc khác đều vây quanh Linh Châu Tử, nhưng tận lực tránh ra một khoảng cách, đối với Linh Châu Tử đều là dáng vẻ tôn kính mà không thể gần gũi.
-Những người kia hẳn là Nguyên Anh ma đạo. Xem ra lần này Ma chủ không đến, hai vị đại tu sĩ thay phiên hầu hạ Vu tộc à?
Tần Tang thấy vậy, cũng đoán ra được mấy phần nội tình.
Lúc này, đại năng Nguyên Anh của hai tộc đều tập trung ở đây, nhưng lại không nói một lời, cũng không thấy bọn họ có động tác gì, hình như đang chờ đợi thời cơ nào đó.
Đám người Tần Tang tất nhiên cũng không dám thúc giục gì cả, đành thành thật canh giữ ở bên ngoài.
Trong gió lốc không có cách nào nhìn thấy được ánh mặt trời, Tần Tang tính nhẩm thời gian, đoán chừng đã là giờ tuất. Lại hơn một canh giờ trôi qua, Đại Vu Chúc muốn lấy trận phá trận.
Theo thời gian trôi qua, tu sĩ kéo tới đây càng lúc càng nhiều. Tần Tang vẫn đang bí mật quan sát, nhưng không thấy bóng dáng đám người Trâu lão, không biết có phải là đã che giấu tung tích hay không.
Không phải tất cả Nguyên Anh hai tộc đều đang giả vờ chợp mắt, cũng có người thỉnh thoảng nhìn về phía những tu sĩ Kim Đan ở phía ngoài.
-Thế nào? Mưu lão ma ngươi đang tìm người nào à?
Vài vị Nguyên Anh ma đạo đứng chung một chỗ, không có Ma chủ làm chỗ dựa, đối diện với hai vị đại tu sĩ, bọn họ đều rất biết điều.
Trong số đó, một lão giả mặc huyết bào đột nhiên mở to hai mắt, liếc nhìn về phía ma tu mặc áo bào đen ở bên cạnh, phát hiện hành động của người này hình như có chút khác thường.
Mưu lão ma cười hắc hắc, tránh né không đáp:
-Huyết lão quỷ ngươi vẫn thích xen vào chuyện bao đồng như trước nhỉ. Lần này Ma chủ đại nhân không có ở đây, ngươi cẩn thận chút đi, đừng tự đưa mũi trâu cho người ta dắt.
Lão giả mặc huyết bào chẳng hề để ý:
-Vu tộc là đại địch chung của Nhân tộc chúng ta, Linh Châu Tử đạo hữu sao có thể không biết đại cục như vậy chứ?
Tuy nói như vậy, nhưng đáy mắt lão giả mặc huyết bào lại lóe lên vẻ nghiêm túc.