Chương 1417: Linh Thiền Động
Chương 1417: Linh Thiền Động
Mưu lão ma há to miệng, còn đang muốn nói thêm điều gì đó.
Linh Châu Tử đột nhiên mở mắt, quay đầu nhìn về hướng không gian bên ngoài, trong mắt lấp lóe thần quang.
Chúng Nguyên Anh giật mình, nhìn theo ánh mắt Linh Châu Tử, lại chỉ thấy một mảnh cuồng phong hỗn độn.
Đang lúc mọi người nghi hoặc, đột nhiên lại nghe thấy một chuỗi tiếng ve kêu bén nhọn
Âm thanh gấp gáp dị thường, lúc đầu cực kỳ nhỏ bé, nhưng ở trong tiếng sóng gió kinh thiên động địa, lại có thể truyền vào trong tai mỗi người rất rõ ràng.
-Khô Diệp Thiền, là Phương lão ma!
-Là lão! Sao lão quái vật này lại tới đây?
Nghe được tiếng ve kêu, sắc mặt những tu sĩ Nguyên Anh Nhân tộc đều dồn dập biến đổi.
Ngay cả nét mặt Linh Châu Tử cũng lộ ra vẻ nghiêm trọng.
Ngược lại, trên mặt tu sĩ Vu tộc đều có thêm mấy phần vui mừng, hình như người tới là một vị chi viện rất mạnh.
Tiếng ve kêu càng lúc càng vang, giống như có thể át cả tiếng sóng gió. Từng đợt từng đợt tiến vào trong lỗ tai, giống như có thể đánh sâu vào tâm thần, làm cho người cảm thấy rất bực bội.
Một lát sau, một cơn gió lớn đột nhiên phá vỡ sóng gió, tiếng ve kêu bén nhọn tới cực điểm, thần sắc các tu sĩ Kim Đan đều có chút dị dạng.
'Hô!'
Cuồng phong xông vào không gian yên tĩnh, rồi đột nhiên tản đi, để lộ ra bản thể.
Có người hét lên vì kinh ngạc, mặt mũi tràn đầy vẻ khó có thể tin được.
Người đến không phải là tu tiên giả, mà là một con linh thiền cỡ nắm tay!
Con linh thiền này có hai cánh giống như lá khô, tu sĩ biết rõ Linh Trùng Đạo, liếc mắt đã có thể nhận ra đây là một loại kỳ trùng hiếm thấy trong truyền thuyết, Khô Diệp Thiền!
Khô Diệp Thiền xuất hiện, hai cái đồng tử lóng lánh ánh sáng trí tuệ, giống như bên trong có linh hồn nhân loại đang ẩn nấp, cực kỳ quỷ dị.
Đại Vu Chúc lách mình đón lấy Khô Diệp Thiền, ngữ khí mang theo vẻ ngạc nhiên mừng rỡ:
-Phương đạo hữu, không ngờ là ngươi cũng tới.
…
-Phương mỗ là vì bản thân mà tới, không phải là ứng với yêu cầu của ngươi.
Thân là một con Khô Diệp Thiền, lại được xưng là Phương lão ma, lạnh lùng truyền âm lại một câu.
Đại Vu Chúc cũng không coi thái độ Phương lão ma là ngang ngược, nói:
-Phương đạo hữu ở đây, đối bọn họ chính là một sự uy hiếp, thiếp thân làm việc sẽ có thể thuận lợi hơn rất nhiều. Còn Phương đạo hữu định tiến vào Thất Sát Điện làm chuyện gì, thiếp thân sẽ không can thiệp quá nhiều. Chỉ hi vọng đoạn thời gian này, Phương đạo hữu có thể phối hợp với thiếp thân diễn hết tuồng vui này ở trước mặt Linh Châu Tử.
Phương lão ma trầm mặc một lát, không nói thêm gì nữa, dường như là ngầm cho phép.
Đại Vu Chúc thấy vậy, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, nói:
-Phương đạo hữu đến vừa đúng lúc, thiếp thân một mình thao túng Thiên Kiếm Trận này cũng có phần khó nhọc, có Phương đạo hữu hỗ trợ sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nói xong, Đại Vu Chúc hơi dừng lại, còn muốn cố gắng thử thêm một lần cuối.
-Phương đạo hữu thật sự không suy xét việc hợp tác với thiếp thân một lần sao? Nếu có thể tìm được truyền thừa của Cổ Vu, đối Vu tộc chúng ta chính là lợi ngay trước mắt, công lưu thiên thu, ngươi và ta cùng có được lợi ích từ đó, thấy được một chút cơ duyên Hóa Thần. Nói không chừng, đạo hữu sẽ cũng sẽ có hy vọng trở lại thân xác con người. Dù sao, công pháp của Nhân tộc cũng có chỗ không hạn chế, không phù hợp với Vu tộc chúng ta, tu sĩ cảnh giới càng cao, cảm giác này càng hiện rõ. Không thì, Vu tộc chúng ta làm sao lại đến mức một vị tu sĩ Hóa Thần cũng không có chứ? Chắc hẳn vào thời điểm Kết Anh, Phương đạo đã hiểu rõ việc này...
Không đợi Đại Vu Chúc nói xong, Phương lão ma đã lên tiếng cắt ngang:
-Phương mỗ tu vi thấp kém, chỉ lo được cho chính mình, không trách trời thương dân, trong lòng mang phúc phận muôn đời như Đại Vu Chúc. Những thứ ngươi vừa nói, còn chưa đủ để thuyết phục Phương mỗ đâu. Thánh địa Nhân tộc sẽ ẩn giấu truyền thừa của Cổ Vu, quả là hoang đường! Không cần nói thêm mấy lời vô ích nữa, ta phối hợp với ngươi diễn một màn kịch, nhưng sau khi tiến vào Thất Sát Điện, sẽ không chịu trói buộc của ngươi.
-Thiếp thân ứng phó với Linh Châu Tử đã sứt đầu mẻ trán, đâu còn có tinh lực trói buộc đạo hữu?
Đại Vu Chúc khe khẽ thở dài:
-Vậy liền đa tạ Phương đạo hữu!
Thời gian hai người giao lưu rất ngắn, người ngoài không nghe được nội dung mà bọn họ nói, chỉ thấy Đại Vu Chúc đích thân đón tiếp, hòa hòa khí khí đưa Phương lão ma về trận doanh.
Các Nguyên Anh Vu tộc khác đều sôi nổi hành lễ với Phương lão ma, chấp lễ cung kính quá mức.
Thoạt nhìn giống như bọn họ đã thương lượng xong từ trước, điều này làm cho sắc mặt các tu sĩ Nguyên Anh bên phía Nhân tộc đều có chút khó coi.
-Không ngờ là Phương đạo hữu cũng xuất quan từ Linh Thiền Động! Lão đạo càng thêm hiếu kì, Thất Sát Điện này ngoại trừ việc mấy trăm năm mở nội điện một lần, sớm đã bị lịch đại cao nhân của Nhân tộc ta tìm tòi từng tấc từng tấc không biết bao nhiêu lần, còn có thể có đồ vật gì đáng để hai vị khiêm tốn hạ mình, đích thân tra xét?