Chương 1419: Giao Dịch
Chương 1419: Giao Dịch
Phương lão ma xuất hiện, tạo nên một gợn sóng nhưng rất nhanh đã bình phục.
Chúng tu sĩ lẳng lặng chờ đợi.
Hơn nửa giờ tý.
Thần sắc Đại Vu Chúc hơi thay đổi, môi son khẽ mở:
-Linh Châu Tử đạo hữu, canh giờ đã đến, vậy thiếp thân sẽ dẫn động Thiên Kiếm Trận.
Linh Châu Tử bấm ngón tay tính toán, trầm giọng nói:
-Đây vừa đúng là thời khắc tiên trận suy yếu nhất, chúng ta sẽ toàn lực giúp Đại Vu Chúc phá trận, bắt đầu đi.
Dứt lời, Linh Châu Tử vung phất trần, các tu sĩ Nguyên Anh khác dồn dập tản ra, đứng ở biên giới đại trận, thúc dục chân nguyên, rót vào trong linh trận.
Tu sĩ Kim Đan thấy được bạo động, rối rít lui lại, sợ bị dư âm của linh trận ảnh hưởng đến mình, nhưng lại không muốn bỏ qua cơ hội quan sát này, không lui ra ngoài quá xa.
Rất nhanh, Nguyên Anh hai tộc phân tán ra mà đứng.
Trung tâm Đại trận, Linh Châu Tử cùng Phương lão ma một trái một phải, ở hai bên Đại Vu Chúc.
Đại Vu Chúc hít sâu một hơi, tay ngọc nhẹ giơ lên, mặt nước phía dưới mặt nước xuất hiện một gợn sóng nhỏ, những điểm sáng màu trắng bạc từ từ nổi lên mặt biển, đồng thời cũng dần dần kéo dãn, biến thành một thanh linh kiếm hẹp dài.
Ngay sau đó, cánh tay còn lại của Đại Vu Chúc đánh ra một Túi Giới Tử.
Miệng túi hướng xuống phía dưới, quang mang lóe lên, từng viên từng viên linh thạch như nước chảy, rơi vào mặt biển. Tất cả đều là linh thạch thượng phẩm!
Nhiều linh thạch như vậy, đè ép toàn bộ tu sĩ Kết Đan kỳ bên ngoài. Giờ mới hiểu được, tại sao một miếng Ngọc Phù lại bán đắt như vậy. Đây vẫn chỉ là linh thạch, bố trí linh trận hao phí linh tài, còn không biết là con số trên trời như thế nào nữa.
Sợ là chỉ có thế lực hàng đầu mới gồng gánh nổi.
Vị trí mà linh thạch rơi xuống, vừa vặn là bên trên những điểm sáng trong biển. Sau khi linh thạch chạm vào nước thì lập tức bị điểm sáng cắn nuốt, im lặng tan rã. Mà những điểm sáng kia đang từng chút từng chút một lớn mạnh, giống như thứ Đại Vu Chúc dẫn động, chầm chậm nổi lên, cuối cùng biến thành từng thanh tế kiếm.
Tu sĩ Nguyên Anh xung quanh cùng di chuyển.
Bọn họ chia nhau dẫn động quang kiếm quanh người mình, hóa quang kiếm thành dòng nước, cùng nhau tuôn về phía trung tâm đại trận. Tốc độ và thanh thế cũng cực kỳ kinh người.
Rõ ràng, làm được đến bước này cũng không phải là việc dễ dàng, chúng Nguyên Anh không khỏi lộ ra biểu tình trầy trật, có người thậm chí còn thôi động pháp bảo tương trợ.
Ánh mắt Đại Vu Chúc ngưng lại, nhìn về hướng Linh Châu Tử cùng Phương lão ma.
Chỉ thấy một người một ve, chia nhau đánh ra một tia thanh quang cùng hoàng quang, liên kết với luồng quang kiếm kia, giống như đang dùng lực nâng nó lên cao.
Cùng lúc đó, từng luồng quang lưu cũng bay vụt tới, một đầu đụng vào bên trong quang kiếm.
Không có gì trắc trở, quang kiếm giống như cái động không đáy, cắn nuốt tất cả.
Chỉ trong nháy mắt, Thiên Kiếm đã hòa làm một thể, tụ tập toàn bộ sức mạnh của đại trận, lực lượng kinh người đều tập trung vào một chỗ.
Đám người Tần Tang đứng ở ngoài rìa nhất, chỉ có mới cảm thụ được một chút mà da đầu đã tê dại, lòng sinh sợ hãi.
Vẻ mặt Linh Châu Tử rất nghiêm túc, phất trần liên kết với quang kiếm, cánh tay hơi rung động.
Phương lão ma thì mở hai cánh, liên tục chấn động, âm thanh ve kêu so trước đó còn sắc nhọn hơn nhiều, làm người nghe tâm phiền ý loạn.
Tốn nhiều sức lực nhất chính là Đại Vu Chúc chủ trì Thiên Kiếm Trận. Ánh mắt nàng như nước, đôi môi đỏ mím thật chặt, thủ ấn liên tục biến đổi, vô số ấn quyết liền mạch đánh vào quang kiếm.
Nguyên nhân chính là như vậy, quang kiếm dung hợp Thiên Kiếm, vẫn không có sụp đổ, mà lại càng thêm ngưng thực.
Sau cùng, một thanh linh kiếm màu trắng ngọc, xuất hiện ở khoảng không phía trên mọi người.
Linh kiếm dài chừng ba thước, toàn thân óng ánh như ngọc, thân kiếm phủ đầy phù văn, giống như một thanh Tiên kiếm.
Đi!
Đại Vu Chúc đột nhiên nâng bàn tay ngọc lên chỉ tiên trận, linh kiếm khẽ rung lên, loé một cái liền chui vào bên trong tường gió màu xám. Sau khoảnh khắc yên lặng ngắn ngủi, một gợn sóng vô hình cực kỳ kinh khủng đột nhiên bộc phát từ bên trong tường gió.
Tâm thần chúng tu sĩ giống như bị bị đập cho một chuỳ, độn quang vì vậy lắc một cái.
Sau một khắc, tình cảnh quen thuộc xuất hiện, tường gió màu xám bắt đầu vỡ vụn từ bên trong. Vô số vết nứt trong nháy mắt đã lan ra bốn phương tám hướng. Bên trong mỗi một vết nứt hình như đều có một thanh quang kiếm, vì tu sĩ mà mở ra một con đường.
Khởi hành!
Đại Vu Chúc cùng Linh Châu Tử gần như đã cùng lúc hét lớn.
Chúng Nguyên Anh sôi nổi lấy Ngọc Phù của mình ra, trong chốc lát xuyên qua khe hở, độn nhập vào bên trong tường gió.
Động tác của Tần Tang cũng không chậm, sớm đã chuẩn bị kỹ càng, lập tức giơ Ngọc Phù lên, chọn trúng một cái khe, xông vào. Trước khi hắn tiến vào, sớm đã kích phát lựng lượng của Ngọc Phù.
Lần này, không phải là vòng bảo hộ huyết sắc, mà lại giống như một luồng sáng kiếm khí, bao phủ toàn thân Tần Tang, mở đường trong gió lốc. Tất nhanh, hắn đã gặp phải lần xung kích đầu tiên.
Tần Tang trở lại chốn cũ, ứng đối rất ung dung. Trong sự che chở của Ngọc Phù, thành công ngăn cản được xung kích của tiên trận, xuyên qua nó, từ không trung rơi xuống. Vị trí mà hắn rơi xuống là một cánh đồng hoang.
Hoang Nguyên mênh mông dị thường.
Tần Tang chân đạp thực địa, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy có bóng người xuyên qua tiên trận, từ không trung rơi xuống, vị trí mà mỗi người hạ xuống cũng khác nhau.
Những người này chỉ dừng lại ở đây một lát, rồi lập tức hành động, điều khiển độn quang lao đi khắp bốn phương tám hướng, biến mất trong núi sâu rừng già.
-Lại trở về rồi!
Tần Tang phát ra một tiếng cảm khái. Đầu tiên là nhìn hướng Thiên Tháp một lát, tiếp theo quay người phi độn về phía Tử Vụ tuyệt địa, quyết định đi lấy Cửu U Ma Hỏa vào tay trước đã.
Rất nhanh, Tần Tang đã đi tới phía trước rừng cây liên thông Tử Vụ tuyệt địa cổ xưa.
Lần đầu tiên tới đây đã gặp được Hạng Nghĩa, ký ức đó trong lòng Tần Tang vẫn còn như mới. Biết rõ trong rừng có rất nhiều hung trùng cùng hung thú khó đối phó, nên hắn đã chuẩn bị hết mấy loại thuốc bột, đeo ở trên người.
Hắn vừa bấm niệm quyết, ẩn thân độn nhập vào rừng cây, đi tìm đầu Tử Hà kia.
Lúc Tần Tang hành động đều hết sức cẩn thận, bởi vì hắn không xác định, Đông Cực Minh có phái người đến Tử Vụ tuyệt địa mở toà Thượng Cổ Thần Đài kia, có sinh ra khó khăn trắc trở gì hay không.
Ngay vào lúc Tần Tang nhanh chóng lao đến Tử Vụ tuyệt địa.
Sâu trong dãy núi, Nguyên Anh hai tộc cách nhau không xa, hướng mà bọn họ bay đến chính là Thiên Tháp.
Lúc này, Mưu lão ma liếc mắt về hướng Tử Vụ tuyệt địa, tiếp đó quan sát từng tu sĩ Nguyên Anh ở bên cạnh, lại không nhìn ra bất kỳ manh mối nào.
Hắn trầm ngâm chốc lát rồi đột nhiên truyền âm gì đó cho lão giả mặc huyết bào ở bên cạnh.
Lão giả huyết nào nghe vậy thì giật mình:
-Mưu lão ma, ngươi dám chống lại Linh Châu Tử cùng mệnh lệnh của Ma chủ! Ngươi chán sống rồi thì thôi, chớ liên lụy bản tọa!
-Khà khà, Huyết lão quỷ, ngươi cho là ta không biết nội tình của ngươi à! Ngươi muốn mượn cổ cấm của Thất Sát Điện, luyện chế món tà vật kia, giúp ngươi vượt qua Lôi Kiếp sắp tới. Tỷ lệ thành công chỉ sợ chưa tới một thành, đúng không? Không có món tà vật này, sợ là ngươi chỉ còn sống được trăm năm. Chỉ cần ngươi giúp ta một lần, ta có thể đến chỗ Ôn lão ma, giúp ngươi mượn Thiên Cương Hoàn của hắn.
Mưu lão ma đè ép lo lắng trong lòng xuống, cùng lão giả mặc huyết bào nói đến giao dịch.
Thần sắc giả huyết bào hơi lay động, không tin nói:
-Thiên Cương Hoàn là mệnh căn tử của Ôn lão ma, lão xem nó như mạng mình, ngươi nói mượn là mượn chắc?
-Ôn lão ma nợ ta một ân tình rất lớn, mượn Thiên Cương Hoàn một lần, vẫn có thể làm được! Mặc dù hiệu quả của Thiên Cương Hoàn không bằng tà vật kia của ngươi, nhưng cũng là dị bảo hiếm có, có thể giúp ngươi tranh được chút hi vọng sống.
Vẻ mặt Mưu lão ma rất tự tin:
-Huống chi, lần này lão phu cũng không tính là làm trái lệnh, chỉ cần ngươi toàn lực xuất thủ, chắc hẳn sẽ không xảy ra sơ suất gì.
Rõ ràng là lão giả huyết bào đã động lòng, ánh mắt lấp lóe.
-Được! Ta sẽ tin ngươi một lần! Nhưng mà, nếu ngươi dám lừa gạt bản tọa, ngày giờ của bản tọa không nhiều, cũng không có gì phải kiêng kỵ, cẩn thận Thiên Phong Đảo đảo của ngươi đấy!