Chương 1436: Dẫn Hồn Luyện Cờ
Chương 1436: Dẫn Hồn Luyện Cờ
Tần Tang nói lời hay khuyên bảo, thấy Bạch nhìn chằm chằm Ô Mộc Kiếm, thần sắc có chút quái dị.
Thấy vậy, có suy nghĩ thoáng qua trong lòng Tần Tang, vội vàng hỏi:
-Đạo hữu nhớ ra được điều gì sao?
Bạch là tàn hồn cổ tu, chẳng lẽ nhìn thấy Ô Mộc Kiếm, thì liên tưởng đến bí mật gì chăng?
Tần Tang chủ động vận chuyển Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương, thôi động Ô Mộc Kiếm. Trên thân kiếm xuất hiện từng vòng từng vòng kiếm quang xanh mát lấp loé không ngừng, hiện ra cho Bạch nhìn.
-ah!
Bạch đột nhiên kinh hô một tiếng, hai tay ôm lấy đầu, mặt mũi tràn đầy thống khổ, một lúc lâu sau mới khôi phục bình thường, trong ánh mắt khẩn trương của Tần Tang, nói:
-Vô Gian Huyết Tang! Bây giờ ta mới nhìn ra, món pháp bào này của ngươi là dùng Vô Gian Huyết Tang luyện thành ư?
-Chính là Vô Gian Huyết Tang!
Tần Tang còn tưởng rằng Bạch nhìn ra lai lịch của công pháp, không khỏi có chút thất vọng, hỏi dò:
-Ký ức của đạo hữu khôi phục rồi sao?
Bạch lắc đầu, ngữ khí mang theo mấy phần kinh hỉ:
-Không đâu, có lẽ vì trong tay ta có Dưỡng Hồn Mộc, tiềm thức sẽ liên tưởng đến đồ vật tương quan. Nhìn đến thanh kiếm này, trong thần hồn đột nhiên xuất hiện bốn chữ Vô Gian Huyết Tang. Xem ra, ký ức của ta có khả năng khôi phục! Ta hiểu rồi, khó trách pháp bảo bản mệnh của ngươi không cách nào tăng cao được. Vô Gian Huyết Tang chính là Chí Uế Chi Mộc trên thế gian, nổi danh cùng Dưỡng Hồn Mộc. Trừ phi là linh vật đỉnh cấp có thể chống cự được sức gặm nhấm của Uế Mộc, nếu không thì không thể tế luyện chung với Vô Gian Huyết Tang, sẽ bị ô uế, linh tính hoàn toàn biến mất. Ngươi đúng là phúc duyên thâm hậu, ngay cả Vô Gian Huyết Tang cũng có thể đạt được.
-Không dám nhận, tại hạ chỉ lấy được một mảnh linh mộc nho nhỏ mà thôi. Lúc trước mừng rỡ như điên, tự cho là cơ duyên, không ngờ phúc này lại ẩn chứa tai họa...
Tần Tang giải thích một câu xong, nhịn không được tiếp tục truy vấn Bạch:
-Nói như vậy, đạo hữu chỉ cần gặp qua đồ vật khi còn sống hiểu rõ, sẽ có thể nhớ lại một phần ký ức sao?
-Cũng chưa chắc!
Giọng điệu của Bạch biến đổi, thần sắc cũng không mấy lạc quan:
-Ta chỉ còn một sợi tàn hồn, cho dù khôi phục, tối đa chỉ có một phần ký ức rất nhỏ. Hơn nữa phần lớn trong đó đều là râu ria, tìm về bản thân sao mà khó quá! Vô Gian Huyết Tang cũng như vậy, lúc còn sống, chắc chắn ta phải hiểu biết về nó rất sâu, bây giờ chỉ nhớ lại những thứ da lông này...
Nói xong, Bạch xoa xoa trán, im lặng một lát, ngẩng đầu lên nói:
-Đạo hữu nói không sai, việc quan hệ đến đại đạo của bản thân, đổi thành tại hạ, cũng sẽ không bỏ qua cơ hội như thế này.
Thần sắc Tần Tang thần hơi thay đổi:
-Ý Đạo hữu là?
-Xem ra, tại hạ chỉ có thể lấy Dưỡng Hồn Mộc ra làm tiền mua mạng, đúng không?
Bạch cười khổ một tiếng.
Việc này đã vượt ngoài dự tính của Tần Tang, đối phương vậy mà lại gọn gàng linh hoạt đồng ý với điều kiện của hắn.
Tần Tang nghe vậy không nhịn được mà thở hắt ra một hơi dài nhẹ nhõm, không thể nghi ngờ gì, đây chính là kết cục mọi người đều vui vẻ.
Bạch nhắc nhở Tần Tang không nên vui mừng quá sớm:
-Ta không thể trực tiếp giao Dưỡng Hồn Mộc cho đạo hữu. Ngươi và ta quy ước ba điều, lập lời thề tâm ma. Sau khi giúp ta phá vỡ ma cấm, độ hóa vong hồn xong, ta mới có thể đưa bảo vật này cho ngươi. Sau này ngươi nhất định phải dốc toàn lực giúp ta luyện Hoá Thân thể này, không được ra tay với ta...
Hình như Bạch đã sớm có suy tính, tốc độ nói rất nhanh, đưa ra một lời thề tâm ma không có bất kỳ kẽ hở nào.
Tần Tang đắn đo một lúc lâu, giọng điệu hơi khựng lại, nói:
-Không phải là vạn bất đắc dĩ, tại hạ cũng không muốn làm kẻ địch của đạo hữu, tại hạ có thể dựa theo lời thề này,lấy tâm ma mà thề. Thậm chí ngày sau, lúc đạo hữu tìm kiếm bản thân gặp phải phiền phức, nói không chừng tại hạ cũng có thể giúp được vài điều. Nhưng mà, chắc là đạo hữu cũng cũng nên để ta nhìn thấy Dưỡng Hồn Mộc trước, xác nhận lại một chứ?
Tần Tang không sợ lập lời thề tâm ma, nhưng cũng sẽ không vi phạm lời mình đã hứa hẹn.
-Không có vấn đề gì, tại hạ sẽ nhớ kỹ những lời bây giờ đạo nói...
Bạch sảng khoái gật gật đầu, giảo hoạt cười một tiếng.
Há to miệng, một cỗ thi khí từ trong miệng phun ra, bên trong hình như đang bọc lấy thứ gì đó. Sau khi rơi xuống lòng bàn tay Bạch thì biến thành một đoạn gỗ mục đen nhánh to cỡ cánh tay, dài gần nửa xích.
Chính là Dưỡng Hồn Mộc!
Mà ở trong cơ thể Bạch, vẫn còn có giấu một đoạn Dưỡng Hồn Mộc không kém bao nhiêu.
Hình như hắn đã dự đoán trước được tình huống này, sớm chia Dưỡng Hồn Mộc thành hai đoạn.
Hai mắt Tần Tang dựng thẳng, nhìn chằm chằm vào Dưỡng Hồn Mộc.
Toàn thân Dưỡng Hồn Mộc đen nhánh, khắp nơi đều có lỗ nhỏ, giống như là một khối gỗ mục bị côn trùng đục rỗng.
Trước đó, Tần Tang từng nhìn thấy ghi chép trong sách cổ, hình dạng tự nhiên của Dưỡng Hồn Mộc chính là như vậy.
Ở bên ngoài Dưỡng Hồn Mộc có một tầng thanh quang yếu ớt sáng lóng lánh, chỉ nhìn bằng mắt thường cũng thấy được, ngay cả thần hồn dường như cũng được trấn an. Đó chính là hồn quang chỉ có ở Dưỡng Hồn Mộc.
-Lớn vậy cơ à!
Tâm thần Tần Tang chấn động, cực kỳ kinh ngạc vui mừng.