Chương 1437: Hồn Khí Tinh Thuần
Chương 1437: Hồn Khí Tinh Thuần
Hắn đoạt được Vô Gian Huyết Tang ở hang ổ của Thôn, chỉ là một miếng mỏng đã làm cho pháp khí của hắn tăng tới phẩm giai pháp bảo. Nếu có thể luyện hóa khối Dưỡng Hồn Mộc này, Ô Mộc Kiếm có thể tăng lên tới trình độ gì chứ?
Chẳng lẽ có thể trực tiếp tiến cấp thành Linh Bảo hay sao?
Một khối Dưỡng Hồn Mộc lớn như vậy, nhất định có thể chống lại sự ăn mòn của Vô Gian Huyết Tang.
Nghĩ lại cũng rất bình thường, nếu như Dưỡng Hồn Mộc quá nhỏ, uy năng hồn quang không đủ, chỉ sợ tàn hồn của Bạch cũng không có thể kiên trì lâu như vậy.
Tần Tang liếc nhìn một chút, hoài nghi người này có thể lấy Dưỡng Hồn Mộc ra một cách thành thật như vậy hay không.
Chẳng qua, cho dù Bạch có giấu bớt linh mộc, hắn cũng không muốn truy hỏi đến cùng.
Bởi vì cái gọi là thấy đủ thì thôi, không cần lòng tham không đáy.
Từng này Dưỡng Hồn Mộc cũng đủ để Ô Mộc Kiếm của hắn tăng lên tới một cấp độ khó có thể tưởng tượng được, ngang dọc tu tiên giới hiện nay. Điều quan trọng hơn chính là, tu vị của hắn sẽ không bị hạn chế nữa, đã là kinh hỉ vô cùng lớn lao.
Không cần thiết phải bức ép nữa.
Vạn nhất ép Bạch liều chết hủy đi Dưỡng Hồn Mộc, cá chết lưới rách với hắn, ngược lại thì đúng là không hay.
Bạch vẫn luôn bí mật quan sát sắc mặt Tần Tang, chạm phải ánh mắt Tần Tang, trong lòng không khỏi căng thẳng, nhưng thấy thần sắc Tần Tang vẫn bình thường, cũng không từng bước ép sát.
Nhìn chằm chằm Tần Tang một lát, Bạch giơ Dưỡng Hồn Mộc lên, nói:
-Đạo hữu thấy rồi đó, hồn quang của bảo vật này không làm giả được. Đương nhiên, cũng không thể đưa hết toàn bộ khối Dưỡng Hồn Mộc này cho đạo hữu được, tại hạ cũng phải để lại một phần, phụ trợ tu hành.
Nói xong, Bạch do dự một chút, ngón tay chỉ vào Dưỡng Hồn Mộc, ý nói chia đều với Tần Tang.
Sau một phen cò kè mặc cả, Bạch bày tỏ, giới hạn cuối cùng của hắn là ít nhất phải để lại một phần tư.
Tần Tang suy nghĩ một lát xong, chậm rãi gật đầu
-Vậy cứ theo lời đạo hữu nói đi! Nhưng nghe nói Dưỡng Hồn Mộc đặc điểm khác so với những linh mộc khác, không thể sức lực chặt đứt, nhất định phải thận trọng, nếu không sẽ tổn hại đến uy năng của linh mộc...
Bạch tự tin nói:
-Đạo hữu yên tâm, tại hạ và khối Dưỡng Hồn Mộc này sớm chiều ở chung, từ lâu đã hiểu rõ nó như lòng bàn tay. Huống hồ, nói Dưỡng Hồn Mộc dễ vỡ cũng chỉ là so với thập đại Thần Mộc mà thôi, chỉ cần đủ cẩn thận, chắc chắn sẽ không tổn thương linh mộc. Nếu đạo hữu đã đồng ý, bây giờ ta sẽ phân chia thần mộc...
Nói xong, Bạch đặt một bàn tay khác lên phía trên Dưỡng Hồn Mộc. Thi khí từ trong hai bàn tay phun trào, hóa thành vô số phù văn phức tạp, sau một hồi vặn vẹo thì biến thành một mũi nhọn thi khí mỏng như cánh ve.
Mũi nhọn thi khí khẽ rung lên, hạ xuống vị trí mà Bạch mới chỉ hồi nãy, từ từ cắt tới.
Hình như mũi nhọn thi có thể lưu chuyển, không hề có một tiếng động, hoa văn 'chảy xuôi' theo Dưỡng Hồn Mộc, từng chút từng chút cắt rời linh mộc.
Động tác của Bạch cực kỳ thận trọng, Tần Tang đứng ngoài quan sát cũng không nhịn được mà có chút khẩn trương.
Một lúc lâu sau, Bạch đã thành công cắt Dưỡng Hồn Mộc thành hai đoạn.
Khoảnh khắc thành công, hai người không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra.
-Chờ đến khi rời khỏi Quỷ Địa, khối Dưỡng Hồn Mộc này sẽ là của đạo hữu. Nếu như đạo hữu không yên tâm về tại hạ, cứ để lại cấm chế ở bên trong cũng không sao, Bạch khẽ mỉm cười nói.
Tần Tang không chút khách khí, đánh ra mấy luồng cấm chế lên trên Dưỡng Hồn Mộc, phong ấn bảo vật này lại.
Bạch không để ý, thu hồi Dưỡng Hồn Mộc, nét mặt có chút vội vàng nói:
-Chúng ta bàn điều kiện đã lãng phí không ít thời gian. Thời gian bí cảnh mở cửa có hạn, chúng ta mau hành động đi! Ta không muốn ở lại đây nữa, dù chỉ một khắc!
-Tại hạ lại cảm thấy không tính là lãng phí đâu, chỉ có như này, ngươi và ta mới có thể tin tưởng lẫn nhau, chân thành hợp tác.
Tần Tang cười ha hả, trở bàn tay lấy cán cờ Ma Phiên ra, nói với Bạch:
-Đạo hữu đi dẫn vong hồn tới đây đi, bây giờ ta sẽ bắt đầu luyện chế Tinh Hồn Tơ. Chờ đến khi luyện thành Ma Phiên, thì có thể đi thu thập Ma Hỏa.
-Vậy thì tốt, ta đi đánh thức vong hồn, tiếp theo làm phiền đạo hữu rồi.
Bóng dáng Bạch lóe lên, độn nhập vào quỷ vụ.
Không bao lâu sau, chỉ nghe từ sâu trong quỷ vụ truyền đến một hồi tiếng quỷ khóc ô ô. Tiếp theo quỷ vụ liền rung chuyển, bên trong hiện ra vô số hư ảnh, cảnh tượng có chút kinh người.
Tần Tang khoanh chân ngồi bên trên núi xương, trong tay cầm một cái cán cờ, hơi hơi lay động.
Chờ Bạch dẫn vong hồn tới, hai người liếc nhau. Tiếp theo, bàn tay Bạch vung lên, thao túng quỷ vụ trói chặt vong hồn lại, để Tần Tang chuyên tâm hấp thu hồn khí trên thân chúng.
Tần Tang yên lặng thôi động bí thuật, ngón tay gảy nhẹ, đánh ra từng trận từng trận phù văn, rơi lên thân một loạt vong hồn trước mặt.
Vong hồn rối loạn tưng bừng.
Sắc mặt Bạch trầm xuống, khẽ quát một tiếng, quỷ vụ đột nhiên ép xuống, nặng tựa ngàn cân đè lên thân đám vong hồn. Toàn bộ đám vong hồn lại thành thành thật thật đứng yên tại chỗ, chờ đợi Tần Tang thi pháp.
Trong khoảnh khắc bí thuật hoàn thành, một luồng hồn khí tinh thuần bay ra từ trong thân những vong hồn này, tụ tập về phía Tần Tang.