Chương 1446: Mưu Lão Ma
Chương 1446: Mưu Lão Ma
Quái điểu giang rộng đôi cánh, miệng phun ra hắc quang.
Đầu lĩnh trông giống chó nhưng không phải chó ở bên kia phun ra một ngọn lửa tím.
Mặt khác, đám quái thú Giao Long có phần đuôi dính liền, trong chốc lát thân thể của chúng cuốn vào nhau, tử khí trên thân dâng lên, kích thước tăng vọt biến thành một con Chân Long, chiếc đuôi dài ngoe nguẩy mạnh mẽ đập về phía Lão Ma.
Bỗng nhiên bị lọt vào vây công của hung thú, Mưu lão ma mắng thầm:
- Nghiệt súc đui mù! Lão phu không có chọc đến các ngươi, vậy mà dám ngăn cản đường đi của lão phu, mau cút hết cho ta!
Mưu Lão Ma giận dữ gầm lên, bên hàn diễm bao bên ngoài cơ thể tạo thành hỏa giáp đột nhiên nổ tung.
Âm thanh 'xì xì' vang lên, ngay cả sương mù cũng bị Đông Minh Hàn Diễm thiêu đốt. Đông Minh Hàn Diễm hóa thành một quả khối, đón lấy ngọn lửa tím mà đầu lĩnh phun.
- Ầm!
Hàn diễm va chạm với lửa tím.
Hai loại linh hỏa bộc phát ra dao động kinh khủng, hóa thành một cột lửa hai màu phóng thẳng lên trời, ngay cả sương mù màu tím cũng bị dao động này đẩy dạt ra.
Cùng lúc đó, trong lòng bàn tay của Mưu lão ma xuất hiện một cái túi màu xám, nhắm thẳng đến chỗ quái điểu và Giao Long, sau khi lão bấm niệm quyết thì vô số cát sỏi màu đen từ trong túi vải điên cuồng bắn ra.
Những viên sỏi này có kích thước không đều nhau, viên nhỏ nhất chỉ như hạt bụi, viên lớn nhất cỡ chừng một hạt gạo, lại nặng tựa vạn cân, chặn lại hắc quang giống như một bức tường, ép Giao Long phải dừng lại.
Chỉ sau một lát, thực lực mà Mưu lão ma thể hiện khiến hung thú kinh hãi tột độ.
Mưu Lão Ma lui ra phía sau mấy trượng, dáng vẻ run rẩy một cái rồi mới đứng vững, đồng thời đón đỡ công kích từ đám hung thú này, chuyện này cũng không có dễ như lão nói.
Có điều Mưu lão ma không nhìn hung thú, lão ngẩng đầu nhìn chằm chằm một cái hố sâu phía trên trên vách đá, đó chính là chỗ lúc nãy quái điểu tấn công Tần Tang để lại, dường như lão đã phát hiện ra gì đó.
Sau đó lão chợt đạp chân phóng về hướng vách đá.
Bọn hung thú lần đầu gặp phải địch thủ phách lối như vậy, dám xem thường bọn chúng bọn chúng nên lập tức giận dữ.
- Cút ngay!
Một tay Mưu Lão Ma thao túng Ma Hỏa, một tay khác thì vũ động thần sa, chiến đấu chống lại hung thú, nhằm đột phá vòng vây.
Không lâu sau đó, sâu trong Liệt Cốc vang lên tiếng rống điên cuồng vì tức giận của Mưu Lão Ma.
- Nếu rơi vào tay lão phu, lão sẽ cho ngươi biết thế nào là cực hình thế gian, muốn chết không xong!
Với kinh nghiệm của lão, chỉ cần liếc mắt nhìn dấu vết để lại đã hiểu rõ mọi chuyện.
Tên kia không chỉ đánh cắp bảo vật, phá hư Ma Hỏa mà còn trốn thoát ngay trước mắt lão, mà lão lại không hay biết gì cả, làm sao Mưu lão ma có thể không giận?...
Bên trên Liệt Cốc.
Tần Tang vắt chân lên cổ mà chạy về hướng Khâu Long huyệt động, cố hết sức né tránh hạp cốc.
Hắn cảm giác được một trận đại chiến động trời đang diễn ra ở phía sau, cũng có thể đoán được thân phận của hai bên.
Tự hắn không dám xuất thủ mà hành động vô cùng thận trọng, ngoại trừ dấu vết do bị quái điểu tập kích cũng không để lại khí tức nào khác.
Nguyên Anh kia cho dù phát hiện ra gì đó cũng không thể tìm ra hắn sau khi hắn chạy khỏi đây.
Nghĩ đến đây, Tần Tang cảm thấy an tâm.
Cuối cùng cũng nhìn thấy Khâu Long huyệt động ngay trước mắt.
Tần Tang vừa định bước vào thì mặt đất đột nhiên chấn động, loáng thoáng nghe thấy âm thanh chiến đấu ở phía sau, cũng vang lên tiếng thú gào liên tục mà lúc nãy không hề có.
- Đã đánh tới đây rồi? Hay là tên Nguyên Anh kia đã bỏ đám hung thú đó lại rồi đụng phải đối thủ khác? Theo hướng này, chẳng lẽ là tập kích tới chỗ hung thú của Liễu phu nhân…
Tần Tang giật mình, thực lực của tên Nguyên Anh kia còn đáng sợ hơn tưởng tượng của hắn.
Băng qua huyệt động đi đến phía bên kia của vách núi cao, Tần Tang không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt như trút được gánh nặng.
Khu vực bên ngoài bao la rộng lớn, có vô số bí cảnh, khắp nơi đều là tu sĩ, hắn cứ tùy tiện tìm bừa một chỗ để nấp, cho dù đối phương có là thiên đại thần thông cũng không thể tìm ra hắn.
Nghĩ vậy Tần Tang không chạy thẳng đến chỗ rừng Cổ Mộc mà đổi phương hướng đi vòng, tránh khỏi hiểm nguy.
Một bên khác.
Mưu Lão Ma không ngần ngại lấy thương đổi thương trả giá thật đắt, uối cùng lão cũng thoát khỏi đủ loại hung thú quái điểu, đang định đi tìm kiếm tung tích người kia, không ngờ lại có một hung thú khác bị thu hút đến đây, lão đành phải đại chiến thêm một trận.
Cuối cùng sau khi vất vả đẩy lùi được hung thú này, Mưu lão ma cũng tự biết trong lòng ngay cả khi kẻ kia chỉ mới ở Kết Đan kỳ cũng có đủ thời gian chạy ra khỏi tuyệt địa Tử Vụ.
Nghĩ đến đây, Mưu Lão Ma biến sắc liên tục, nổi giận đến cực điểm.
Sau khi suy nghĩ một phen lão lại bay thẳng về hướng Hoang Nguyên, lối ra của Thất Sát Điện, Mưu Lão Ma tự tin với tốc độ của lão, nhất định có thể đầu tiên.
Đến lúc Tiên cấm đóng lại, tất cả mọi người nhất định sẽ đi qua Hoang Nguyên.
Trong rừng.
Một lão giả Kết Đan kỳ đang hái một gốc linh dược.
Lão giả vừa bỏ linh dược vào hộp ngọc, vẻ hớn hở trên mặt chưa kịp phai thì chợt như phát giác ra gì đó, ngẩng đầu nhìn sâu vào trong rừng cây, ghé tai lắng nghe.
Sau đó vẻ mặt của lão giả đột nhiên đại biến, lão nhìn quanh bốn phía rồi lách mình trốn vào trong bộ rễ của một gốc cổ thụ, phất tay áo bào thả ra một làn khói trắng.
Khói trắng rơi trên người lão giả, lão lập tức biến mất trong hư không, hoàn toàn không để lại khí tức hoàn toàn không có.
Ngay sau đó, một trận cuồng phong cuốn tới, trong cuồng phong lại có một thân ảnh, đó chính là Mưu Lão Ma.