Chương 1457: Thanh Trúc
Chương 1457: Thanh Trúc
Đằng sau cánh của này hoàn toàn yên tĩnh.
Tần Tang triệu hồi ra một bộ Sát Thi, để nó đi trước dò đường, đi từ phía bậc thang đi lên trên.
Hắn và hóa thân sẽ theo sát đằng sau.
Bên trong thềm đá thật dài vang lên tiếng bước chân của Sát Thi , chẳng mấy chốc hắn đã đi đến cuối con đường, sau đó bước vào bên trong.
Đằng sau cánh cửa vậy mà lại là một tòa đại điện đã đổ nát.
Nhưng điều kỳ lạ là, tòa đại điện này chỉ có duy nhất một cánh cửa, ngoài ra không còn lối ra nào khác, ít nhất là bây giờ Tần Tang quan sát thấy như vậy. Hơn nữa , ở bên trong đại điện , lại còn có một tòa đại trận đã bị hư hỏng.
Tần Tang nhanh chóng xuất hiện ở trước cửa, quan sát toàn bộ cả đại điện và tàn tích của đại trận kia.
- Đại trận bị khuyết thiếu này dường như là một loại Tu Linh Trận náo đó thì phải !
Tần Tang lẩm bẩm, hắn cũng đã nhìn ra một chút manh mối nào đó, có lẽ ban đầu tòa đại trận này chính là một cái Tụ Linh Trận, hơn nữa so với các loại Tụ Linh Trận trước đó mà hắn gặp được thì cái Tụ Linh Trận này rõ ràng tinh diệu hơn rất nhiều.
Tỉ mỉ kiểm tra quan sát lại một lần nữa, chắc chắn rằng bên trong đại điện không còn thứ nào khác, cũng không tìm thấy những dấu vết khác do Thanh Trúc tiền bối lưu lại, Tần Tang đi tới một bên khác của đại điện này, quan sát vách tường ở đó.
Bên trong đại điện này chắc chắn còn một lối thoát nào khác, chỉ là hắn chưa tìm ra mà thôi.
Hắn triệu hồi Ô Mộc Kiếm, kích phát kiếm khí, sau đó chém một kiếm lên phía vách đá.
Kiếm khí chui vào vách đá, sau đó ngay lập tức biến mất không dấu vết.
- Quả nhiên ta đoán không sai.
Sắc mặt của Tần Tang trở nên vui mừng, sau đó hắn liên tục thôi động kiếm khí trảm lên vách đá, nhưng sau đó cũng bị vách tường này ngay lập tức thôn phệ, chẳng bao lâu sau, trên vách đá này cũng xuất hiện một cánh cửa, nhìn nó rất giống với cánh cửa của Tử Vi Cổ Điện mà trước đó Tần Tang đã gặp được.
Sát Thi nhận lệnh của Tần Tang bước ra ngoài trước một bước.
Một lát sau, Tần Tang và thân ngoại hóa thân cũng theo sau.
- Nơi này ?
Tần Tang quan sát cảnh tượng bên ngoài, trên mặt hắn ngay lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc .
Lối ra của cổ điện cũng là một vách đá, bên ngoài cánh cửa này bây giờ là một cảnh tượng hoang tàn.
Sát Thi lúc này đang đứng tại trên vách đá đó .
Thân ảnh Tần Tang lóe lên, hắn cũng nhẹ nhàng đi tới vách đá này, quan sát kỹ càng cảnh tượng bốn phía, vẻ kinh ngạc trên mặt hắn càng ngày càng nhiều.
Tần Tang tạm thời gọi nó là tầng thứ tám của Thiên Tháp.
Ở đây là một vùng thiên địa mênh mông, diện tích của nó chỉ sợ không hề kém cạnh tầng thứ bảy một chút nào . Thế nhưng, bên trong tầng này cũng không hề có những ngọn sơn phong cao ngút trời như các tầng khác , mà nhìn nó chỉ giống như một mảnh đất trống trải, một ít đối núi chập chùng mà thôi, thậm chí nó cũng không thể nói là cao lớn được.
Nhưng điều làm cho Tần Tang cảm thấy kinh ngạc nhất là, tầng thứ tám này là nơi đầu tiên có một không gian hoàn chỉnh nhất Tần Tang trông thấy kể từ sau khi bước vào Thiên Tháp đến giờ .
Không gian của bảy tầng phía dưới, gần như đều đã vỡ vụn tan tành, ngay cả những ngọn núi lớn ở bên trong tầng thứ bảy cũng đều đã bị cường giả đánh nát bét. CÒn tầng thứ tám này lại cực kỳ hoàn chỉnh, từ mặt đất cho đến sơn mạch đều hoàn hảo không hề có chút tổn hại nào, có vẻ như chiến loạn không hề lan đến nơi này, hoặc có lẽ chưa một tu tiên giả nào bước chân được đến đây như Tần Tang.
Thế nhưng , so với tầng thứ bảy, nơi này lại có một cỗ áp lực không gì sánh được.
Không gian mờ mịt khác thường, ở trên đỉnh đầu của đám người Tần Tang có những đám mây đen nặng nề u ám, không biết chúng là do chât liệu gì ngưng tụ thành , ở một số chỗ thấp bé, chúng dường như chạm được cả đến đỉnh núi, dường như có thứ gì đó đè nặng ở bên trong.
Mặt đất và sơn mạch hoàn toàn lộ ra bên ngoài, Tần Tang không nhìn thấy bất kỳ một đốm xanh lục nào, đến cả cỏ cây héo khô cũng không có, mỗi một chỗ đều mang theo mây đen nặng nề, cực kỳ u ám.
Tĩnh mịch, hoang vu.
Tầng thứ tám của Thiên Tháp, thật sự giống như một vùng đất chết.
Sắc mặt của Tần Tang trở nên nghiêm nghị, cũng chẳng biết tại sao , trong lòng Tần Tang bây giờ tràn ngập cảm giác thê lương và bi thương vô cùng .
- Ở chỗ như thế này, chẳng lẽ còn có thứ gì đó sót lại hay sao ?
Tần Tang thì thầm trong bụng, ánh mắt rà soát khắp nơi :
- Truyền Tống Trận cổ đại, không biết có nằm ở đây hay không ?
Bấy giờ, trong tầm mắt của Tần Tang, chỉ toàn một màu đen của sự hoang vu , cùng với bóng dáng của những ngọn núi nhấp nhô phía xa xa, hoàn toàn không nhìn thấy bất kỳ một công trình kiến trúc nào do con người tạo ra. Trong lòng Tần Tang hiểu rằng chỉ có tự mình tìm mà thôi, ngay cả Thanh Trúc tiền bối cũng không hề lưu lại một chút manh mối nào.
Nhưng trong cái rủi cũng có cái may, toàn bộ không gian nơi đây cũng cực kỳ yên tĩnh, hoàn toàn không có dấu vết do yêu thú sinh sống để lại.
Hắn gọi ra Ô Mộc Kiếm, xác định một hướng bất kỳ nào đó, sau đó đi cùng một chỗ với thân ngoại hóa thân để đi tìm những nơi có thể có cấm chế. Mảnh không gian này thực sự không hề nhỏ một chút nào, hắn nhất định phải hành động một cách nhanh chóng. Phương hướng mà Tần tang tuyển chọn là một tòa sơn phong khá cao.
Chẳng mấy chốc, Tần Tang đã đi tới chân núi, hắn nhanh chóng ẩn giấu thân hình của mình, sau đó lao lên đỉnh núi.
- Hửm ?
Sau khi đi tới đỉnh núi, Tần Tang nhìn ra bốn phía xung quanh, cuối cùng hắn cũng phát hiện ra một chỗ có vài biểu hiện kỳ lạ.