Chương 1469: Chấn Động Trời Cao
Chương 1469: Chấn Động Trời Cao
-Được!
Bạch tiến vào túi Thi Khôi, Tần Tang lặng lẽ rời khỏi rừng rậm, lấy bản đồ ra nhìn một lát, quy hoạch một con đường, sau đó chạy về một di tích có tên là Tiên Đài Sơn ở gần đây.
Trên đường, Tần Tang gọi Song Đầu Hống ra, cưỡi trên lưng nó, để Bạch cảnh giới, đồng thời chú ý quan sát phương hướng của Thiên Tháp. Còn hắn lại lấy Ma Phiên ra, thử luyện hóa pháp bảo.
Hắn rất hiểu rõ Ma Phiên, khống chế ba cây cùng một lúc thì có thể thích làm gì cũng dược, nhưng nếu muốn khống chế nhiều Ma Phiên hơn nữa thì khá là lực bất tòng tâm.
Còn có một phần áp lực khác đến từ Cửu U Ma Hỏa.
Hắn cần thời gian từ từ làm quen mới có thể khống chế thành thạo.
Nguy cơ ở phía trước khiến hắn không còn nhiều thời gian, thực lực có thể tăng lên một phần thì hy vọng sẽ lớn hơn một phần.
Tần Tang lấy ra sáu cây Ma Phiên liền một lúc, thử thao túng, rõ ràng là có cảm giác không được lưu loát.
Sáu cây Ma Phiên thành trận, uy lực có thể so sánh với pháp bảo thượng phẩm.
Bản thể của hắn chỉ có tu vi Kết Đan trung kỳ, mặc dù từng tu luyện mấy môn bí thuật không lên được mặt bàn nhưng thần thức của Tần Tang lại cao hơn các tu sĩ cùng cảnh giới một chút.
Điều khiển pháp bảo thượng phẩm sẽ mang lại gánh nặng rất lớn, huống chi mấy món pháp bảo này còn tạo thành trận pháp, chắc chắn có yêu cầu với thần thức cao hơn nhiều.
Tần Tang bỏ ra rất nhiều sức lực mới ổn định được những Ma Phiên này, đại trận không đến nỗi sụp đổ.
Ma Phiên chấn động.
Từ trong Ma Phiên, từng sợi Cửu U Ma Hỏa bay ra ngoài, hội tụ thành một đám ở trung tâm đại trận, sắp chuẩn bị thành hình thì lại ầm ầm tản đi.
Sắc mặt Tần Tang hơi thay đổi, vội vàng vừa niệm vừa bấm quyết, Ma Phiên chấn động, thu lại Ma Hỏa đang tản ra bốn phía.
-Đúng là không dễ dàng gì, không chỉ cần ổn định Ma Phiên mà còn phải điều động Ma Hỏa, thần thức của ta vẫn quá yếu! Chẳng qua, chờ sau khi ta quen với trận thế, chắc là có thể điều khiển sáu cây Ma Phiên này đối địch. Sau này đột phá Kết Đan hậu kỳ thì có thể thử khống chế chín cây, chỉ cần có thể phát ra vài chiêu, uy lực đã rất bất phàm...
Tần Tang tự lẩm bẩm, cũng không hề nhụt chí, bình tĩnh tế luyện pháp bảo.
Song Đầu Hống chạy băng băng trong núi, gặp phải dấu hiệu nguy hiểm, Bạch đều sẽ kịp thời nhắc nhở, không lâu lắm, bọn họ đã đi tới dưới chân Tiên Đài Sơn.
-Tiên Đài Sơn và Thiên Tháp là hai địa phương bắt mắt nhất ngoại điện, đây cũng là một bí cảnh lâu đời rất nổi tiếng! Nghe nói từng có bảo vật đỉnh cấp sinh ra ở Tiên Đài Sơn, gây nên đại chiến Nguyên Anh, lan đến gần Thương Lãng Hải.
Tần Tang ngửa đầu nhìn Tiên Đài Sơn, nói nhỏ.
Tiên Đài Sơn, tên như ý nghĩa, trên đỉnh núi có một tòa Tiên Đài.
Trên Tiên Đài không có thứ gì, hai bên cạnh cũng không có máy loại kiến trúc như cổ điện gì khác, nhưng trên đỉnh Tiên Đài Sơn lại được bố trí Tiên cấm dày đặc, mây khói phiêu đãng giống như nội điện, cực kỳ nguy hiểm.
Có người hoài nghi, Tiên Đài từng là võ đài của tu sĩ.
Tần Tang quan sát bốn phía, không phát hiện bóng dáng người nào khác.
Nghe nói từ sau lần đại chiến kia, Tiên Đài Sơn không còn bảo vật nào ra đời, có thể bên trong đã bị càn quét không còn một mảnh, vì vậy rất ít người tới đây.
Tần Tang tìm được một con đường nhỏ bí ẩn, xuyên thẳng lên đỉnh núi, đứng bên ngoài tiên cấm, có thể nhìn rõ Tiên Đài.
Bạch tự mình hiện thân, quan sát một hồi rồi lắc đầu nói:
-Không nhớ rõ ngọn núi này.
Tần Tang ừ một tiếng.
-Không vội.
Tần Tang quay người xuống núi.
Một lát sau, bọn họ lại đi tới bí cảnh thứ hai có tiếng tăm không nhỏ.
Bạch vẫn không nhớ rõ.
-Khoảng cách từ nơi này đến Hoa Tiên Hồ không xa, chúng ta đi nơi này trước.
Tần Tang cũng không nản lòng, trong giọng nói đầy mong đợi:
-Tử Vụ tuyệt địa và Hoa Tiên Hồ đều là độc địa, nói không chừng bên trong có đồ vật đạo hữu quen thuộc đấy.
-Hy vọng như vậy...
Song Đầu Hống thay đổi phương hướng, chạy về phía Hoa Tiên Hồ, Tần Tang vẫn đang cố gắng làm quen với đại trận Ma Phiên.
Đi được hơn nửa lộ trình, đang chuẩn bị vượt qua một sơn mạch thì đột nhiên Bạch khẽ quát:
-Ngừng! Phía trước có biến!
Song Đầu Hống cũng nhận ra điều gì đó, thân thể chợt run lên, lập tức dừng lại rồi nhẹ nhàng rơi xuống đất, không gây ra bất cứ tiếng động nào.
Tần Tang bị thức tỉnh, vội vàng thu hồi Ma Phiên, nhảy xuống khỏi lưng Song Đầu Hống, lặng yên chạy về phía đỉnh núi.
Hắn ẩn thân phía sau một tảng đá, nhìn ra xa phía trước. Lọt vào trong tầm mắt là hình ảnh núi non mênh mông bát ngát trùng trùng điệp điệp, liếc mắt có thể nhìn thấy Thiên Tháp cao vút trong tầng mây.
Phía trước bọn họ truyền đến tiếng xé gió chói tai.
Không bao lâu, Tần Tang nhìn thấy một luồng độn quang bắn ra từ phía xa trong núi rừng, động tĩnh rất lớn, ở khoảng cách xa như vậy vẫn có thể dễ dàng phát hiện.
Ở Thất Sát Điện, trừ khi là tình huống đặc biệt, không có tu sĩ nào dám trắng trợn thi triển độn thuật như vậy, một khi kinh động đến hung thú đỉnh cấp hoặc thu hút các tu sĩ khác, tình cảnh sẽ lập tức trở nên nguy hiểm hơn nhiều.
Hình như chủ nhân luồng độn quang kia vô cùng lo sợ, đang tránh né thứ gì đó.
Quả nhiên một khắc sau, từ phía sau độn quang truyền ra một chuỗi tiếng gào thét như sấm của hung thú.
-Grào!
Âm thanh chấn động trời cao.