Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 1470 - Chương 1470: Xác Định Đường Đi

Chương 1470: Xác Định Đường Đi Chương 1470: Xác Định Đường Đi

Tiếng gào thét rất kỳ lạ, không nghe rõ là loại hung thú gì.

Tần Tang vẫy tay với phía sau, Song Đầu Hống trốn vào Hỗn Nguyên Đồng Tâm Hoàn, sau đó hắn cúi người, che giấu khí tức.

Nhìn tu sĩ đang trốn chạy khỏi cái chết kia, trong mắt Tần Tang lóe lên một vệt sáng kỳ lạ.

Độn quang của người này lại có hai màu trắng đen.

Loại độn quang này rất hiếm thấy, trước đó Tần Tang chỉ từng thấy trên người tu sĩ âm dương ở Lan Đấu Môn. Bọn họ bắt đầu tu luyện âm dương nhị khí từ Luyện Khí kỳ, thi triển độn thuật mới có thể xuất hiện loại độn quang đặc biệt này.

-Chẳng lẽ là người trong mạch âm dương của Lan Đấu Môn? Không phải là lão đạo Hoa Dương đấy chứ?

Trong lòng Tần Tang thầm nghĩ.

Rốt cuộc hung thú phía sau cũng xuất hiện.

Nhìn về phía xa, lại là một luồng yêu phong màu đen. Với thị lực của Tần Tang, chỉ có thể loáng thoáng nhìn đến thấy hihf dáng mơ hồ của hung thú bên trong yêu phong. Nó giống như là một đầu chim ưng, hai cánh nhẹ nhàng vỗ đã rút ngắn khoảng cách, rõ ràng tốc độ nhanh hơn tên tu sĩ kia rất nhiều.

-Grào!

Hung thú điên cuồng gào thét, yêu phong chấn động từng cơn, núi đá dọc đường đều bị chấn vỡ.

Trong vòng mấy hơi thở, khoảng cách giữa hung thú và tu sĩ càng ngày càng gần. Sau khi nó rít lên thì há rộng miệng phun ra một đoàn yêu hỏa, bắn ra khỏi yêu phong.

-Xoạt!

Nơi yêu hỏa đi qua cỏ cây đều bị đốt cháy, chỉ trong nháy mắt đã hóa thành tro bụi.

Cảm nhận được uy lực của yêu hỏa, vẻ mặt tu sĩ tràn đầy kinh hãi, vội vàng bấm niệm pháp quyết, độn quang gập lại, vội vã hạ xuống nhưng vẫn bị yêu hỏa bên rìa quét trúng.

Tu sĩ hét lên một tiếng, ngã vào trong núi, cũng may không bị trọng thương. Hắn ta không dám chậm trễ một khắc nào, lại thi triển độn thuật, hoảng hốt chạy bừa đào mạng.

Tần Tang núp trong bóng tối, đứng bên ngoài quan sát trận truy sát, đã ước chừng được thực lực của cả hai.

Khí thế của hung thú hùng hổ, thực lực hơi thua kém yêu thú Yêu Đan hậu kỳ. Mặc dù tu sĩ có tu vi Kết Đan trung kỳ nhưng vì trên người có thương tích nên không có lực đánh trả hung thú.

Tần Tang trầm ngâm một lát, thân hình lóe lên, quan sát bốn phía xung quanh một lượt, xác định không có nguy hiểm phía sau thì lén lút tiếp cận phương hướng tên tu sĩ kia chạy trốn.

-Vèo!

Độn quang phá không lao tới, xiêu xiêu vẹo vẹo, bay qua một đỉnh núi.

Hung thú theo sát phía sau.

Tu sĩ bị yêu hỏa thiêu đốt, đạo bào nhếch nhác không chịu nổi, bản thân cũng bị thương không nhẹ, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Nhưng vào lúc này, dị biến bất ngờ xảy ra.

Tu sĩ mới lướt qua đỉnh núi, đột nhiên một bóng dáng mang mặt nạ từ dưới đất phóng lên, chặn ngay giữa đường của hai bên, đối đầu trực diện với hung thú.

Người này chính là Tần Tang.

Hung thú phản ứng cực nhanh, trong đôi mắt tỏa ra hung quang mãnh liệt, nó cảm nhận được uy hiếp từ trên người kẻ mới xuất hiện, nên há to miệng đầy răng nanh sắc nhọn, phun ra một đoàn yêu hỏa lớn như chậu rửa mặt.

Tần Tang hừ lạnh một tiếng, độn quang lóe lên, dễ dàng vượt qua yêu hỏa, một khắc sau đã xuất hiện bên cạnh hung thú.

Hắn không sử dụng Ô Mộc Kiếm mà dùng linh kiếm khác, uy lực của kiếm thuật không yếu đi chút nào.

Hung thú gầm lên một tiếng, chợt vỗ hai cánh, ngưng tụ yêu phong, miễn cưỡng cản lại một kích này của Tần Tang. Thế nhưng đối mặt với thế tấn công như gió táp mưa rào của đối phương, càng ngày nó càng khó chống đỡ.

Hung thú vô cùng hoảng sợ, quay đầu bỏ chạy.

Tốc độ nó bộc phát ra lúc chạy trốn đào mạng còn nhanh hơn trước đó mấy phần, nhưng trong mắt Tần Tang thì vẫn quá chậm, bị Kiếm Luân bao phủ, nó không giãy dụa quá lâu đã bỏ mệnh dưới kiếm.

Máu tươi bắn lên tận trời cao.

Tần Tang không lấy thi thể, chỉ lấy Yêu Đan của hung thú. Bên trong cơ thể của hung thú ở Thất Sát Điện có luồng khí tức hung ác kỳ lạ, không thể dùng để luyện khí hay luyện đan.

Yêu Đan cũng vậy. Chẳng qua loại Yêu Đan đẳng cấp cao này không phổ biến lắm, Tần Tang vẫn thu vào.

Lúc này, tên tu sĩ chạy trốn kia đã dừng lại ở phía xa xa. Tìm được đường sống trong chỗ chết, trong lòng hắn ta đầy mừng rỡ xen lẫn lo lắng, do dự một lúc vẫn cưỡng ép đè xuống thương thế, chủ động bay trở về.

Tận mắt nhìn thấy Tần Tang ngược sát hung thú, tu sĩ kia vô cùng khiếp sợ, hơi thấp thỏm nhìn Tần Tang, chắp tay nói:

-Đa tạ đạo hữu đã ra tay tương trợ.

Tần Tang quay đầu liếc mắt nhìn tu sĩ:

-Ngươi là tu sĩ của Lan Đấu Môn?

Tu sĩ không dám giấu diếm, vội vàng trả lời:

-Đạo hữu mắt sáng như đuốc, tại hạ đúng là đệ tử Âm Dương Phong của Lan Đấu Môn, đạo hiệu Minh Ý. Không biết pháp hiệu của đạo hữu là gì, ân cứu mạng của đạo hữu, suốt đời Minh Ý khó quên, ngày sau...

Tần Tang xua tay, ngăn cản Minh Ý:

-Nghe nói mạch Âm Dương của Lan Đấu Môn các ngươi chủ tu Âm Dương, chắc hẳn thành tựu trên Âm Dương Đạo cực kỳ thâm hậu. Tại hạ có chút hứng thú với chuyện này, không biết đạo hữu có thể giảng giải vài điều tâm đắc trên con đường tu luyện của mình cho tại hạ biết được không?

Minh Ý khẽ giật mình, không ngờ Tần Tang lại đưa ra yêu cầu này, lập tức gật đầu liên tục.

Tần Tang chỉ dò hỏi hắn ta điều tâm đắc trong lúc tu luyện, chứ không đòi công pháp, không phá hư lệnh cấm của sư môn, còn có thể trả lại ân tình, tất nhiên hắn ta sẽ không xoắn xuýt điều gì, hỏi gì đáp nấy.

Tần Tang chỉ về phía Hoa Tiên Hồ, vừa đi vừa nói, Minh Ý nói gì nghe nấy.

Đi được hơn một nửa lộ trình, hai người kết thúc luận đạo.

Không ngoài dự liệu, mặc dù tu vi của Minh Ý cao hơn đồng đạo của lão đạo Hoa Dương nhiều, hiểu biết về Âm Dương Đạo cũng uyên bác hơn nhưng vẫn không thể thoát khỏi rập khuôn tầng thứ nhất của Âm Dương Thiên Đấu Bí Thuật.
Bình Luận (0)
Comment