Chương 1475: Bày Trận
Chương 1475: Bày Trận
Nhìn thấy cây cầu gỗ, Cổ Hành vung mạnh tay một cái.
Chúng yêu lập tức dừng lại.
Bóng dáng Cổ Hành nhoáng lên, thoắt cái đã biến mất vào hư không, hắn ẩn mình trong bóng tối, cẩn thận thăm dò xung quanh Hoa Tiên Hồ một phen, sau đó hiện ra, ngoắc tay bảo chúng yêu đi đến.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Tần Tang tới Hoa Tiên Hồ, nhưng lần trước là bởi vì chuyện của Thôi Cát làm trễ nải thời gian, không thể đi vào trong.
Hoa Tiên Hồ là một trong ba nơi có kịch độc đáng sợ nhất khiến ai nghe đến tên cũng sợ mất mật, nhưng cũng là nơi được công nhận là có cảnh sắc đẹp nhất trong Thất Sát Điện.
Như được chiếu rọi dưới ánh sáng mặt trời, bên trong Hoa Tiên Hồ cũng sáng rực.
Bụi tảo độc to lớn, chỗ thấp nhất cũng phải cao ngang một người, chỗ cao nhất thì như một rừng cây đại thụ, từng phiến từng phiến đứng san sát nhau, tản ra những tia huỳnh quang màu xanh lục, như từng mảnh ánh sáng biển lộng lẫy.
Có mấy cây tảo độc mới chớm nụ hoa, còn đại đa số là đã nở hoa hết rồi.
Nụ hoa giống như những hạt giống nhẹ nhàng bay nhảy, dưới cơn gió nhẹ không biết từ nơi nào thổi tới, chúng ào ào vang lên, huyễn hóa thành một vùng biển hoa, đong đưa, lay động...
Bên ngoài cây cầu gỗ rõ ràng là ánh sáng huỳnh quang màu xanh lục.
Nhưng khi đi vào cầu gỗ, đập vào mắt lại là sắc trời màu lam, lam đến trong suốt.
Trong thoáng chốc, bọn họ còn tưởng rằng bản thân đang ở đáy biển, mà những cánh hoa đang bay lượn kia thì như những con sứa tuyệt đẹp đang bơi lội trong nước biển.
Một mùi hương lạ tràn vào mũi.
Tần Tang lập tức lệnh cho Tằm Mập phóng Tịch Độc Giáp ra, mùi hương đến từ phấn hoa của tảo độc, cũng là ngọn nguồn của kịch độc, ngay cả linh lực và thần thức đều sẽ bị kịch độc ăn mòn.
Những con yêu thú chậm tay hơn đột nhiên bắt đầu ho kịch liệt, vội vàng kích phát tác dụng của đan dược trong cơ thể, triệu chứng giảm bớt, trên mặt còn lưu lại nỗi sợ hãi.
“Hoa Tiên Hồ không phải nơi dễ che dấu vết, tất cả cảnh giác lên cho ta, gặp phải tu tiên giả, trực tiếp diệt khẩu.”
Cổ Hành lạnh lùng nói.
Chúng yêu đồng ý, bừng tỉnh lại từ cảm giác say mê cảnh đẹp và dò xét bốn phía.
Cầu gỗ bị vây quanh bởi vô số tảo độc, phóng mắt nhìn ra, lít nha lít nhít tảo độc kéo dài đến nơi sâu nhất của Hoa Tiên Hồ, không nhìn thấy điểm cuối cùng.
Hoa Tiên Hồ cũng không bằng phẳng, bên trong có dãy núi nhô lên, nơi đây sáng sủa dị thường, không biết tại sao tầm mắt lại không nhìn được xa, thoạt nhìn, nơi sâu nhất là một vùng tăm tối.
Khắp nơi đều là hồ độc, nhưng nguy hiểm không chỉ ẩn náu bên dưới hồ độc.
Ở giữa biển hoa, có lúc sẽ có những gợn sóng mà mắt thường khó phân biệt lóe qua, đó là dấu hiệu có cấm chế cổ tồn tại, không một ai muốn đi thử nghiệm uy lực của những cấm chế này.
Thải Y tiên tử biết rõ đường đi nên đi trước dẫn đường.
Cầu gỗ rất dài, kéo dài vào tận bên trong Hoa Tiên Hồ.
Chẳng bao lâu bọn họ đã tới điểm cuối cùng của cầu gỗ.
Thải Y tiên tử cảnh cáo chúng yêu vài câu, rồi điểm chân bay lên, nhưng nàng bay rất thấp, chọn bay giữa đám tảo độc, chúng yêu cũng bắt chước theo động tác bay là đà của Thải Y tiên tử.
Tần Tang xen lẫn giữa chúng yêu, ánh mắt không an phận, cứ luôn ngắm nhìn bốn phía, suy nghĩ cách thoát thân.
Có kế độc xua hổ nuốt sói.
Có lẽ có thể cứ trà trộn giữa chúng yêu, đưa bọn chúng đi gặp tên Nguyên Anh trên cánh đồng hoang kia, đợi bọn chúng đánh chém lẫn nhau thì mình có thể nhân cơ hội đó thoát thân.
Tần Tang nghĩ ngợi một hồi, lại từ bỏ ý nghĩ này.
Hắn có thể bị lộ tẩy bất cứ lúc nào, tiếp xúc với đám yêu này càng lâu, nguy hiểm càng lớn. Làm vậy quá mạo hiểm, có khi chưa rời khỏi Thất Sát Điện đã bị bao vây tấn công rồi.
Khi Tần Tang đang suy nghĩ miên man, hắn cũng đã xuyên qua đám tảo độc dày như rừng cây, chúng yêu cũng dần dần xâm nhập vào Hoa Tiên Hồ.
Thải Y tiên tử rất quen thuộc đối với nơi này, nhanh chóng dẫn bọn họ xuyên qua đám tảo độc, Tần Tang thấy vẫn không có cơ hội, chỉ đành phải nhẫn nại đi cùng.
Cũng may đám yêu thú Hóa Hình này không hoài nghi hắn.
Bên trong Hoa Tiên Hồ không có đất, trên bề mặt chất đầy hồ độc và lớp lớp nụ hoa khô héo.
Không bao lâu, bọn họ đã tiến vào nơi sâu nhất trong Hoa Tiên Hồ.
Bởi vì kịch độc, số tu sĩ có năng lực tiến vào Hoa Tiên Hồ tìm bảo vật cũng không nhiều, trên đường đi bọn họ lại không gặp tu sĩ nào, hành trình vô cùng thuận lợi.
Đến đây, chúng yêu càng thêm thận trọng.
Rất nhanh, bọn họ đi tới một ngọn đồi hình tròn nhô lên ở phía trước.
Thải Y tiên tử đột nhiên ra hiệu cho đám người Tần Tang dừng lại, sau đó một mình lướt về phía ngọn đồi, bóng dáng nàng mất hút trong đám tảo độc. Một lát sau, Thải Y tiên tử trở lại, trên mặt mang theo nụ cười, nói: “Cấm chế cửa nơi này không khác gì ban nãy, chưa hề bị tác động qua. Nơi này vốn là một cái động phủ cổ tu, bảo vật bên trong đã bị vơ vét hết sạch, chỉ để lại một tòa động phủ trống rỗng. Cấm chế coi như hoàn hảo, có thể ngăn chặn dao động, có thể dùng để bố trí linh trận, hẳn là không cần đi đến chỗ khác.”
Nghe thấy lời này, tất cả chúng yêu đều là vui mừng.
-Thải Y tiên tử mau dẫn đường đi.
Thải Y tiên tử gật đầu, dẫn chúng yêu bay về hướng ngọn đồi, rất nhanh sau đó đã bay đến vị trí trung tâm của đỉnh đồi.
-Lối vào ở ngay chỗ này.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của chúng yêu, Thải Y tiên tử chỉ xuống dưới chân, chợt bàn tay ngọc phất lên, một luồng kình phong sắc bén như cương đao bắn ra, dễ dàng phá vỡ lớp tảo độc cực dày thối rữa, làm lộ ra diện mạo thật sự của ngọn đồi.