Chương 1479: Ngã Xuống
Chương 1479: Ngã Xuống
Khiến người ta không ngờ đến là Cửu Phượng Vương nhìn chăm chú hướng kia một hồi, bóng người lóe lên, lại thay đổi phương hướng lao về phía phát ra âm thanh, độn thuật kinh người, dễ dàng bỏ lại đám người Tần Tang ở phía sau.
Chúng yêu vội vàng đuổi theo.
Đến khi bọn họ đuổi kịp thì đã thấy một tay Cửu Phượng Vương tóm cổ một tu sĩ, bên dưới nàng, ở giữa hồ độc, là một thi thể của một con hung thú.
Tu sĩ vẫn còn sống.
Trên mặt hắn vẫn còn vẻ kinh hoàng, thấy đột nhiên xuất hiện thêm nhiều người như vậy thì lại càng thêm bất an, hắn khó khăn mở miệng nói:
-Đa tạ tiền bối giết chết hung thú, cứu vãn bối một mạng, vãn bối nguyện ý…
Còn chưa nói xong, hai mắt tu sĩ đột nhiên trắng dã, tứ chi quơ quào bấn loạn, lộ ra biểu cảm thống khổ, trong cổ họng phát ra âm thanh ‘ô ô’ kỳ quái, sau đó thì tắt thở.
-Quả nhiên là vậy!
Cửu Phượng Vương ném xác tu sĩ xuống, tự lẩm bẩm, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng, sau đó không nói hai lời, lại lần nữa lao về phía trước.
Đám người Tần Tang mang một bụng nghi hoặc, vội vàng quét mắt nhìn thi thể tu sĩ và hung thú, sau đó lập tức đuổi theo. Tần Tang không để ý tu sĩ kia, cái hắn chú ý lại là thi thể con hung thú.
Hung thú trông giống một con sói đen, hung thần ác sát, đây là lần đầu tiên hắn trông thấy loại hung thú này.
Không bao lâu sau, bọn họ đã đi qua hai dãy núi, nhìn thấy khung cảnh khiến người ta không ngờ đến.
Trên một chỗ hơi nhô lên của dãy núi, có mấy toà cổ tháp được xây bằng gỗ, hơn phân nửa tháp gỗ chìm ngập dưới lớp tảo độc, chỉ lộ ra đỉnh nhọn.
Ở giữa những này cổ tháp này có những cổ điện được làm bằng gỗ, phân bố xen vào nhau một cách hết sức tinh tế, đương nhiên cũng đều bị tảo độc nhấn chìm.
-Nơi này đã từng có chút danh tiếng, khó được là ngay tại bên ngoài Hoa Tiên Hồ, uy lực độc tố có hạn, rất nhiều tu sĩ từng tới đây thăm dò, về sau dần dần không người hỏi thăm nữa...
Thải Y tiên tử từng tỉ mỉ nghiên cứu Hoa Tiên Hồ nên nhận ra được. Nhưng nàng không hiểu, tại sao Cửu Phượng Vương đột nhiên lại thay đổi mục tiêu mà tới đây.
Quét mắt nhìn một lượt, Thải Y tiên tử chỉ về hướng một mộc điện:
-Ở đằng kia!
Chúng yêu nối đuôi nhau mà vào, thấy cấm chế cổ điện đã bị phá vỡ, Cửu Phượng Vương khoanh tay đứng bên trong mộc điện, nhìn bức tường nhẵn trụi.
Bên trong mộc điện trống huơ trống hoác, bảo vật đã bị lấy sạch, trên vách tường nếu không phải có cổ cấm bảo hộ thì chắc chắn cũng đã bị phá hủy từ lâu.
-Cửu di.
Thải Y tiên tử nhìn vách tường với vẻ mặt tràn ngập nguy hoặc:
-Lẽ nào nơi này còn có huyền cơ khác?
Cửu Phượng Vương hơi gật đầu:
-Hậu duệ Thiên Phượng bọn ta cực kỳ nhạy cảm với dao động không gian, vừa rồi ta cũng cảm nhận được sự khác thường. Sau khi sưu hồn mới biết, tu tiên giả này vận khí rất tốt, mở ra được một cổ cấm chế, phát hiện ra một nơi hình như chưa hề có ai bước đến.
-Cấm chế chưa từng bị ai mở! Nơi này sao?
Thải Y tiên tử không dám tin, vui mừng nói:
-Cửu di phúc duyên thâm hậu, vừa tiến vào Thất Sát Điện đã phát hiện một nơi quý báu. Nếu chưa hề bị tu tiên giả đặt chân đến, ắt hẳn bên trong có rất nhiều bảo vật, không biết là một bí cảnh như thế nào? Lẽ nào con hung thú kia chạy ra từ cấm chế?
Cửu Phượng Vương xòe bàn tay, lấy ra một cái ấn hình vuông được khắc bằng ngọc thạch. Nàng cầm miếng ngọc thạch đi đến ướm nhẹ lên vách tường, tiếp đó trên vách tường hiện ra một trận gợn sóng, cuối cùng lại lộ ra một cái nguyệt môn, thông tới một hoang viên xa lạ.
Bên trong hoang viên cũng mọc đầy tảo độc, cảnh sắc nơi này tương tự như bên ngoài, phóng tầm mắt ra xa cũng không nhìn thấy được chân trời.
Cửu Phượng Vương bước vào nguyệt môn, sắc mặt hơi đổi, cảnh cáo một câu:
-Đều là tảo độc! Độc tính mạnh hơn tảo độc bên ngoài, các ngươi nhớ đừng đi quá sâu.
Chúng yêu giật mình trong lòng, phòng hộ kỹ càng mới thử đi qua nguyệt môn.
Điều đáng kinh ngạc là độc tố ở lối vào hoang viên có thể so với nơi sâu nhất của Hoa Tiên Hồ, cho dù đã uống đan dược rắn hổ mang ngàn năm, mấy con yêu không có thủ đoạn tránh độc khác không dám sơ suất, cẩn thận từng li từng tí.
Chỉ có Tần Tang, Cổ Hành, Thải Y tiên tử và Nguyên Chúc vẫn có vẻ mặt như thường.
Lúc này, Tần Tang đứng ở phía sau nguyệt môn, tầm mắt quét qua mảng tảo độc, trong mắt hiện ra ánh nhìn ngoài ý muốn. Sau khi tiến vào Hoang Nguyên, Tằm Mập bỗng nhiên xuất hiện dị động, truyền ra cảm xúc khao khát.
Từ sau khi tiến vào Hoa Tiên Hồ, Tằm Mập vẫn luôn không có động tĩnh gì, hắn còn tưởng rằng nơi này không có linh dược khiến Tằm Mập thích thú, không ngờ lại gặp được ở nơi này.
Sau khi bay được trăm trượng, rơi vào một vùng tảo độc, hắn nhìn chằm chằm một gốc tảo độc phía trước cách đó không xa.
Gốc tảo độc này khác với những cái khác, phần gốc màu đỏ, mà nụ hoa cũng to hơn so với những cây tảo độc khác, trái lại càng giống quả hơn.
Tần Tang không ngờ thứ khiến Tằm Mập động tâm lại là tảo độc.
Nhưng khi Tần Tang có ý đồ tiếp cận tảo độc màu đỏ thì Tằm Mập lại đột nhiên đưa ra cảnh cáo, liên tục phun ra tia sáng bảy màu.
Lúc này Tần Tang mới ý thức được tảo độc màu đỏ đáng sợ thế nào, độc tính của nó tảo độc bình thường không thể so sánh được.
Tay hắn được tia sáng bảy màu bao phủ mới dám đưa tay sờ tảo độc màu đỏ, hắn nhẹ nhàng chụp lấy quả bên trên.
Một hồi xì xì vang lên, tia sáng bảy màu vậy mà tại bị sương độc ăn mòn, Tằm Mập lại vội vàng phun ra mấy ngụm mới hái được quả.
Quả của nó rất bình thường, cũng không có độc tính.