Chương 1480: Bảo Bối
Chương 1480: Bảo Bối
May mà tu vi của Tằm Mập cao hơn lần trước một tầng, nên không cần tốn quá nhiều sức.
Cất quả đi, Tần Tang nhìn quanh bốn phía.
-Ngay cả Tằm Mập mà cũng suýt nữa ngăn không được kịch độc của tảo đỏ, nếu dẫn những con yêu thú kia tới, rồi thừa cơ...”
Tần Tang mặt không biến sắc liếc mắt nhìn chúng yêu, nhưng sau đó lại từ bỏ ý nghĩ này.
Trong này số lượng tảo độc vô cùng ít, phân bố lại thưa thớt, rất khó dụ bọn chúng mắc câu, huống hồ còn có Cửu Phượng Vương đang ở đây nữa.
Lúc này, Cửu Phượng Vương đã xâm nhập vào sâu bên trong không gian.
Hình như Cửu Phượng Vương lại mở thêm một tầng cấm chế, bên trong đột nhiên truyền ra tiếng sói tru lúc lên lúc xuống, tiếp đó là từ chỗ sâu trong không gian xông ra từng bóng dáng của hung lang, chúng nhào về phía Cửu Phượng Vương.
Trên mặt chúng yêu lộ ra vẻ căng thẳng, nhưng nhìn sang thì thấy Cửu Phượng Vương gần như đơn phương diệt gọn đám hung lang, không gian lập tức nồng nặc mùi máu tanh.
Tần Tang đứng vừa quan sát trận chiến, vừa đi về hướng một cây tảo độc màu đỏ khác.
Sau khi Thải Y tiên tử và các con yêu khác tiến vào không gian, cảm nhận được độc tính càng thêm mãnh liệt, hành động cũng vô cùng cẩn thận, hành động của Tần Tang cực kỳ bắt mắt.
Hắn lại hái được một quả nữa, dạt đám tảo độc ra, hắn bước nhanh, đi tới gốc cây tảo độc màu đỏ thứ ba, bỗng thân hình cứng đờ.
Trên mặt đất lại một thi thể ngã xuống.
Bóng lưng của thi thể mang đến cho Tần Tang một cảm giác rất quen thuộc.
Tần Tang biến sắc, đột nhiên có dự cảm không lành.
-Trâu lão!
Lật thi thể lên, nhìn thấy gương mặt già nua mà quen thuộc kia, Tần Tang im lặng.
Không ngờ chỗ này lại là nơi mà hắn và Trâu lão hẹn gặp.
Không biết làm thế nào mà Trâu lão phát hiện ra nơi này.
Ông ta vào đây thành công, nhưng lại chết tại đây.
Rất rõ ràng, Trâu lão không biết sự lợi hãi của tảo độc đỏ.
Thủ đoạn tránh độc mà ông ta chuẩn bị không đủ mạnh, trong không gian này vốn đã cực kỳ tốn sức, đột nhiên đụng phải tảo độc màu đỏ, hầu như lập tức bỏ mạng.
Trên mặt Trâu lão còn lưu lại nét vui mừng vì phát hiện bảo vật, hai con mắt không cách nào nhắm lại đã nói lên sự không cam lòng của ông ta.
-Xem ra cái người chết dưới tay Cửu Phượng Vương kia là người mà Trâu lão mời tới giúp đỡ…
Tần Tang thầm nghĩ và thầm thở dài trong lòng, có chút thất vọng.
Hắn và Trâu lão cũng coi như quân tử chi giao, nhưng nhạt như nước, không đồng sinh cộng tử như Vân Du Tử, nhiều lần ra vào hiểm cảnh, nhưng hai người cũng là mối quan hệ theo nhu cầu, đôi bên cùng có lợi.
Sau khi gia nhập thương hội, Trâu lão cũng không ép hắn làm chuyện gì, trái lại nhiều lần giúp đỡ, ngược lại là Tần Tang thường xuyên không phải mất tích thì cũng bế quan, quãng thời gian ở Ngũ Hành Đảo, người làm việc cũng là hai tỷ muội họ Vương.
Hắn không biết nhiều về cuộc đời Trâu lão.
Nghe nói Trâu lão vốn cũng là một thiên tài, lại kẹt ở bình cảnh nhiều năm, từ đầu đến cuối không nhìn thấy hy vọng đột phá, quá nản lòng thoái chí, từ bỏ tiên đồ, tiến vào Yêu Hải, dồn hết tâm huyết vào thương hội.
Nhưng người tính không bằng trới tính, thương hội vừa mới có chút khởi sắc ở Yêu Hải, thì Yêu Hải lại xảy ra loạn lạc, cơ nghiệp gầy dựng trước đó bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Trâu lão bừng tỉnh, những cái khác chẳng qua là ảo ảnh trong mơ, chỉ có bản thân mới là cốt lõi.
Nhưng đã quá muộn, thọ nguyên của ông ta không dài, chỉ có thể liều lĩnh, được ăn cả ngã về không, vào Thất Sát Điện đánh cược lần cuối.
Sau cùng... vẫn là thất bại.
Hy vọng trong lúc xuất hiện, có nguy hiểm trí mạng ẩn núp.
Bình minh sắp đến, Trâu lão lại ngã xuống lúc này, bất cam biết bao!
Nhìn chung những ngày tháng của Trâu lão, Tần Tang có chút thương cảm. Nhưng không thể phủ nhận, đây là hình ảnh minh họa chân thực nhất về vô số tu tiên giả.
-Minh Nguyệt đạo hữu không hổ là hậu duệ Bích Cưu, đến nơi này mà cũng có thể tới lui tự do. Đạo hữu đang tìm gì thế, lẽ nào những cây tảo độc này có gì đặc biệt hơn so với bên ngoài sao?
Phía sau truyền đến giọng nói của Nguyên Chúc.
-Nguyên đạo hữu đến đây xem là biết ngay ấy mà.
Tần Tang thản nhiên nói, thần sắc như thường.
Hắn đưa tay vuốt mắt Trâu lão, giúp ông ta nhắm hai mắt lại.
Tần Tang muốn cho Trâu lão nhập thổ vi an, thậm chí đưa thi thể ông ta về nhà cũng chưa hẳn là không thể.
Nhưng động tác này thế tất sẽ dẫn tới hoài nghi, hắn đành phải tháo xuống túi Giới Tử của Trâu lão, và một miếng ngọc bội trước ngực, có cơ hội sẽ đem về thương hội.
Túi Giới Tử hầu như là trống không, hiển nhiên Trâu lão đã dự liệu được bản thân ắt sẽ chết, trước khi đi đã giao toàn bộ của cải lại cho hậu nhân, một thân một mình tiến vào Thất Sát Điện.
Ngọc bội là một miếng ngọc thạch nhân gian bình thường, nhưng đối với Trâu lão mà nói, chắc chắn là không có ý nghĩa tầm thường.
Nguyên Chúc đi tới, khẽ kêu:
-Còn có một người chết ở đây sao?
Tần Tang gật gật đầu, lòng bàn tay hiện lên hỏa diễm, trong nháy mắt thiêu thi thể thành tro, tránh cho thi thể Trâu lão chịu nhục.
-Ủa? Sao gốc tảo độc này...
Nguyên Chúc chú ý tới sự bất thường của tảo độc màu đỏ, giật mình, vội vàng lùi sang một bên, không dám đến gần.
Tần Tang che giấu khí tức của Tằm Mập, tia sáng bảy màu tuôn ra từ ống tay áo, lấy quả đi.
Nguyên Chúc chậc chậc thán phục:
-Đạo hữu thật biết cách! Không biết quả này dùng để làm gì? Đạo hữu biết lai lịch của những cây tảo độc đỏ này sao?
-Không rõ.
Tần Tang lắc đầu, thản nhiên nói:
-Đây cũng là lần đầu ta nhìn thấy loại tảo độc này, lấy đi một ít, có thể sẽ dùng đến.
Nguyên Chúc chạy theo Tần Tang, xem hắn hái, miệng líu ríu không ngừng khiến Tần Tang phiền vô cùng, hắn lo sẽ bị lộ tẩy, chỉ có thể đáp cho có lệ.
-Không biết Cửu Phượng Vương đại nhân tìm được bảo bối gì trong đó?