Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 148 - Chương 148: Vấn Nguyệt Phường Thị

Chương 148: Vấn Nguyệt Phường Thị Chương 148: Vấn Nguyệt Phường Thị

Bát Tông Chính Đạo, là chỉ Thuần Dương Tông, Thái Cực Đan Tông, Vô Cực Môn, Ngự Linh Tông, Thiếu Hoa Sơn, Hư Linh Phái và Nguyên Thần Môn. Bát đại tông môn này đều có Nguyên Anh Tổ Sư trấn giữ, thực lực hùng mạnh, hợp thành được gọi là Bát Tông.

Trong Tiểu Hàn Vực, danh hiệu của Bát Tông chính đạo này sẽ không thay đổi. Nếu như trong một môn phái có Nguyên Anh Tổ Sư tạ thế mà không ai kế vị thì tông môn đó sẽ suy bại, tương tự như Nguyên Chiếu Môn, địa vị sẽ bị tông môn khác thay thế.

Và hầu hết các gia tộc tu tiên trong Tiểu Hàn Vực đều phụ thuộc vào các tông môn này để tồn tại.

Dư Liên khoe khoang khoác lác, thực tế những nội dung này đều giống so với những gì Tần Tang nghe được ở Khôi Dương tông.

Chờ Dư Liên kể tới thật thỏa thích, sắc trời đã gần chạng vạng, mọi người mãn nguyện mà tan về, từ biệt nhau.

Lúc này Tần Tang mới nói với Dư Liên rằng hắn muốn một phần bản đồ của Tiểu Hàn Vực ở Tu Tiên Giới, các quốc gia phàm trần có được đánh dấu hay không cũng chẳng sao, nhưng vị trí của các đại tông môn bắt buộc phải được đánh dấu rõ ràng.

-Xin Dư tiền bối chỉ điểm, gần đây thì nơi nào có thể mua được bản đồ? Tại hạ rời khỏi nhà du ngoạn đã nhiều năm, cứ như một con ruồi không đầu mà bay loạn. Trong lòng muốn hướng đến các đại tu tiên tông môn để tỏ lòng thành kính. Không có bản đồ phong thủy, đi tìm quả thật khó khăn.

Đương nhiên Dư Liên không tin bất kỳ những lời nói nào về lòng thành kính thánh địa của Tần Tang, thầm nghĩ đây cũng lại là một người cầu tiên khác.

Kiểu tình cảnh này thường gặp thôi, Dư Liên cười rồi nói:

-Bản đồ của Tiểu Hàn Vực không cần đi nơi khác để mua, gia tộc ta có, nếu ngươi có thể chờ vài ngày, thì ở hội nghị Phượng Hoàng Đỉnh sắp tới, ta sẽ mang cho ngươi một bản.”

Tần Tang vui mừng khôn xiết:

-Đa tạ Tiền bối, không biết phía gia tộc tiền bối có yêu cầu gì không, trong tay vãn bối có một ít linh thạch, hoặc là trao đổi pháp khí cũng được.

Có thể do Triệu Viêm sợ rằng nếu mang theo quá nhiều bảo vật thì sẽ dễ bị bại lộ thân phận, trong Túi Giới Tử của Triệu Viêm, Tần Tang vơ vét được không nhiều đồ vật, nhưng đều là đồ vật có giá trị không nhỏ.

Vẻn vẹn đã có tận 3 viên trung phẩm linh thạch, và hơn trăm khối hạ phẩm linh thạch.

Hoa lan huyền bí cùng với hạt chân trâu đen đó thì không cần phải nói, còn hai pháp khí khá hữu ích nữa.

Một pháp khí cao cấp có tên gọi là Phi Thiên Toa, có thể bay trên không, tốc độ tuy không nhanh như gió, nhưng bay được khá cao, vả lại có thể tự động tạo ra lá chắn, cản được gió lạnh. Hoàn toàn có thể bay trên những đám mây, nhưng đối với tu tiên giả mà nói sẽ rất dễ thấy, vì thế lúc trước Tần Tang rất ít khi dùng đến.

Một đạo cụ khác là sau khi thiêu xác của Triệu Viêm để lại, một pháp khí có hình giọt lệ, tên là Thiên Tinh Lệ, là loại pháp khí thượng hạng, sau khi tinh luyện thì có thể hấp thụ vào bên trong cơ thể, chỉ cần tâm niệm nhất động, sẽ thì sẽ tạo ra một tầng thần quang hộ thể.

Tần Tang không khỏi có chút sợ hãi, nếu như không phải nhân lúc linh lực của Triệu Viêm kiệt quệ mà đánh lén thì Ô Mộc Kiếm chưa hẳn có thể một nhát giết chết Triệu Viêm.

Sau đó thì một số ít linh đan, mười mấy tấm linh phù, đủ loại công năng đều có, đều bị Tần Tang cẩn thận thu về hết.

Mua một bản đồ vẫn là có khả năng.

Dư Liên xua tay:

-Ấu Nương là hậu bối của ta, ngươi đã giúp đỡ Ấu Nương, trị khỏi bệnh bệnh tứ lang, ta làm sao có thể nhận linh thạch của ngươi. Tấm bản đồ này, coi như ta thay Ấu Nương mang đến cho ngươi.

-Vậy thì vất vả tiền bối rồi.

Mười ngày sau.

Tần Tang nhận được bản đồ, vẫy tay cáo biệt với Lý Ấu Nương và Dư Liên, ngự lên Phi Thiên Toa, đâm thẳng vào trong đám mây, hướng về phía Nam mà đi, Vân Thương Đại Trạch chính là phương hướng đó.

Sơn môn Thiếu Hoa Sơn ở ngay tại biên giới của Vân Thương Đại Trạch, ở vùng cực Nam của toàn bộ Tiểu Hàn Vực.

Cửu Đỉnh Sơn không có nhiều trận chiến, an toàn thì an toàn, nhưng tiên lộ cũng xa với, những tán tu kia thì thậm chí Trúc Cơ Kỳ cũng không dám tham vọng, có người thì oán trời trách đất, có người thì giống như Lý Ấu Nương trải qua sinh hoạt của phàm nhân, còn có người cắt đứt triệt để lòng tu tiên, bắt đầu sống mơ mơ màng màng.

Vốn dĩ Tần Tang chưa bao giờ từ bỏ, hắn muốn tranh.

Đi Thiếu Hoa Sơn là muốn thử vận may, xem thử kiếm ý pháp chỉ của Tống gia lão tổ có ở đó hay không.

Sự thật thì trong lòng Tần Tang cũng không chắc lắm, không có bao nhiêu hy vọng, Tống Hoa là tu tiên giả, nhưng muội muội của hắn là Tống Dĩnh thì lại không có linh căn, chỉ là một phàm nhân.

Chính mình đến thế giới này đã được mười một năm rồi, đối với tu tiên giả mà nói thì mười một năm chỉ đi qua trong nháy mắt, nhưng đối với người phàm thì mười năm lại rất dài.

Tống Hoa chết bên bờ sông Trầm Thủy, mười một năm chưa về.

Lúc đó Tống Dĩnh chỉ là một cô bé mười tuổi, sao nàng có thể độc lập sinh hoạt ở tu tiên phường thị những mười một năm được? Có thể giữ vững gia nghiệp hay không?

Thậm chí có thể nàng đã chết.

Nhưng Tần Tang vẫn quyết định đi một chuyến, nếu có thể gia nhập vào Thiếu Hoa Sơn thì là tốt, nếu như không thể, tại Thiếu Hoa Sơn kiếm một phường thị để ở lại, cũng sẽ càng dễ dàng tìm được Âm Sát Chi Khí, tiếp xúc được với tu sĩ cấp cao.

Hồn Đan mà hắn tích trữ ở Khôi Âm Tông có thể chống đỡ đến tầng thứ chín, tuy chắn chắn không thể quay về Khôi Âm Tông được nữa, nhưng cũng không phải chỉ có một nơi tồn tại Âm Sát Chi Khí.

Chỉ cần có Âm Sát Chi Khí thì hắn không cần lo vấn đề tu luyện, còn Trúc Cơ Đan thì có thể từ từ nghĩ cách.
Bình Luận (0)
Comment