Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 147 - Chương 147: Kiến Thức

Chương 147: Kiến Thức Chương 147: Kiến Thức

-Nhớ năm đó, Nguyên Chiếu tổ sư cùng vài đại đệ tử ngoài ý muốn mất sớm ở Cổ Tiên chiến trường, nếu không phải nhờ có Vô Cực Môn buông lời thì Khôi Âm Lão Tổ sớm đã ỷ thế hiếp yếu, san bằng toàn bộ Nguyên Chiếu Môn rồi. Mãi đến khi Khôi Âm Lão Tổ thăng thiên, hai bên tông phái mới bắt đầu yên tĩnh dần, thế nhưng nghĩ cũng không nghĩ ra Khôi Âm Tông từ đầu đến cuối đều không hề quên ân oán ngày trước, dốc hết toàn lực tập kích bất ngờ Nguyên Chiếu Môn, cuối cùng lại là tự hủy chính bản thân.

Nói đến đây, Dư Liên lại uống một hớp rượu, nhắm mắt lại, bình thản thưởng thức hương rượu thơm.

Những người đang nghe đều đồng loạt cùng lên án chửi rủa Dư Liên thậm tệ.

-Lão quỷ ngươi lúc nào cũng làm người khác khó chịu vì thèm!

-Không sai, quả thực rất đáng trách!

...

Tần Tang cũng đang nóng vội, hận không thể gỡ đầu óc Dư Liên ra xem xét, nếu như Khôi Âm Tông thật sự bị Nguyên Chiếu Môn diệt môn, vậy thì sau này mình chẳng phải không cần lo lắng nữa, cái đóa hoa lan thần bí chính là của mình!

Dư Liên trái lại dương dương tự đắc, cười ha ha:

-Lão hủ ta đây mà không khiến các ngươi tò mò thèm thuồng, vậy thì chẳng còn gì là thú vị nữa đúng không?

Nghe thấy tiếng mắng mỏ của mọi người, Dư Liên mới vui cười hớn hở nói ra:

-Việc này truyền ra, trong gia tộc cũng đang nghị luận không ngớt, xem xem Khôi Âm Tông rốt cuộc là vì cái gì mới dám xâm lấn Nguyên Chiếu Môn, phải biết đại trận hộ pháp của Nguyên Chiếu Môn không hề đơn giản, là do Nguyên Chiếu tổ sư năm đó mời hai vị hảo bằng hữu đến bày trận, trong đó có một vị xuất thân từ Nguyên Thận Môn, tuyệt không phải thứ chỉ vài cái Kim Đan là có thể phá được. Càng khiến người ta thấy kỳ quái hơn là, đại trận hộ pháp Nguyên Chiếu Môn hình như thật sự muốn để cho bọn họ phá ra!

-Phá?

Mọi người vô cùng kinh ngạc:

-Nếu đại trận hộ pháp đều đã phá cả rồi, vậy sao Khôi Âm Tông lại bị diệt môn?

Dư Liên lắc đầu:

-Mấy hôm nay lời đồn đại cứ nhan nhản ra, ta không ở hiện trường, nên cũng không xác định được cái nào thật cái nào giả. Chỉ có một tin tức hẳn không thể coi là lời đồn, được truyền ra từ bên trong Vô Cực Môn. Nghe nói khi màn đêm buông xuống, ma diễm ngập trời, Khôi Âm Tông khí thế hung tàn, khiến cho Nguyên Chiếu Môn Thái Thượng tông chủ tự bạo Kim Đan, đồng thời dẫn bạo cả đại trận hộ pháp lẫn sơn môn linh mạch, uy lực kinh khủng đến mức khiến một vị Kim Đan Thượng Nhân của Khôi Âm Tông lâm vào chỗ chết, hai vị khác cũng bị trọng thương, Trúc Cơ kỳ tu sĩ lại càng là tử thương vô số. Nếu như không phải tình thế nguy cấp không thể vãn hồi, vị Thái Thượng tông chủ kia làm sao đến mức tự bạo Kim Đan?

Mọi người kinh hô:

-Tự bạo Kim Đan!

Kim Đan Thượng Nhân đối với bọn họ mà nói là cao xa vời vợi khó mà với tới được, vậy nên không thể nào tưởng tượng được, Kim Đan Thượng Nhân tự bạo tuyệt mệnh, uy lực có thể kinh khủng đến mức nào.

Tần Tang cũng có chút thất thần, đêm đó nhìn thấy cảnh tượng vòng mặt bộc phát khiến người ta sợ hãi, hắn cũng mơ hồ đoán được mấy phần, bây giờ được chứng thực, càng là chấn động không gì sánh nổi, hắn không khỏi lẩm bẩm:

-Thật là ác độc..."

Kim Đan, đại trận hộ phái, Nguyên Chiếu Phong linh mạch, ba cái đồng loạt kíp nổ, vị Thái Thượng tông chủ kia quả là quyết đoán.

-Xác thực là một kẻ hung ác!

Dư Liên ngữ khí cảm thán:

-Hắn tự bạo tuyệt mệnh, thoạt nhìn như lưỡng bại câu thương, thế nhưng lại bảo vệ tông môn mình chính mình, diệt trừ được một địch nhân vốn có căn cơ. Bảo sao người ta có thể luyện đến Kết Đan kỳ, rồi trở thành Thái Thượng tông chủ.

Một vị thanh niên hừ lạnh một tiếng:

-Đó là bởi vị hắn có phương pháp của Nguyên Anh sư phụ, nếu cho chúng ta tu luyện như hắn, thành tựu tuyệt đối không thể chênh lệch so với hắn!

Dư Liên cười ha hả, gật đầu, lại tiếp tục nói:

-Chắc hẳn ba Kim Đan của Khôi Âm Tông cũng không nghĩ tới Nguyên Chiếu Môn Thái Thượng tông chủ lại quyết tuyệt đến mức như vậy, một người chết tại chỗ hai người trọng thương, nhất thời sợ vỡ mật, hốt hoảng chạy trốn. Thế nhưng lại bị một vị Kim Đan Thượng Nhân khác của Nguyên Chiếu Môn một đường truy sát, giết được một người, còn lại thì trốn trong Khôi Âm Tông co đầu rụt cổ không chịu ra. Về sau chi viện Vô Cực Môn đuổi tới, vây quanh Khôi Âm Tông, phát hiện Khôi Âm Tông đã tan đàn xẻ nghé, người kia nghe nói cũng đã chạy đến Cổ Tiên chiến trường, Khôi Âm Tông hiện giờ đã bị Nguyên Chiếu Môn chiếm giữ, cũng có thể nói là mất cả chì lẫn chài.

Tần Tang đột nhiên mở miệng hỏi:

-Là Kim Đan lão ma nào của Khôi Âm Tông còn sống?

Dư Liên cau mày nói:

-Ta cũng không rõ ràng lắm, Vô Cực Môn chỉ thả ra tin tức, nói rằng chưởng môn Khôi Âm Tông ác giả ác báo, đoán chừng ma đầu kia cũng đã chết rồi, nhưng mà hai vị này đều không biết danh tự là gì, nên cũng không xác định được kẻ tham sống sợ chết là người nào. Nghĩ đến Khôi Âm lão ma khi còn sống hung thần là thế, lưu lại một tông môn không bao năm liền bị tuyệt diệt. Cũng không biết vị chưởng môn Khôi Âm Tông nghĩ như thế nào, nghe nói đều đã năm trăm tuổi cả rồi, cũng muốn phi thăng rồi, đột nhiên lại gây ra cái chuyện này, không những khiến bản thân chôn mạng xuống hoàng tuyền, mà còn vùi lấp cơ nghiệp tổ tiên nữa.

Tần Tang bị thuyết phục trầm tư một lát, chỉ cần Khôi Âm Tông còn một Kim Đan sống sót, hắn cũng chưa chắc đã an toàn.

Nghĩ tới đây, Tần Tang liền mở miệng xu nịnh nói:

-Dư sư thúc nói những chuyện bí ẩn này, thật sự là khiến người khác mở mang tầm mất. Mới vừa nãy nghe Dư tiền bối có nhắc đến chính đạo Bát Tông, tại hạ ngu dốt, đối với những chuyện trong tông môn cũng không hiểu rõ cho lắm, vậy nên Dư tiền bối có thể nào giản lược nói mấy câu, để cho tại hạ biết thêm nhiều kiến thức được không?
Bình Luận (0)
Comment