Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 1487 - Chương 1487: Vứt Bỏ

Chương 1487: Vứt Bỏ Chương 1487: Vứt Bỏ

- Cửu di, bây giờ chúng ta nên đi đâu ?

Thải Y tiên tử nhịn không được, đành lên tiếng hỏi.

- Rời khỏi Thất Sát Điện

Cửu Phượng Vương thản nhiên nói.

Nghe thấy Cửu Phượng Vương nói như vây, tất cả yêu chúng đều cảm thấy đầu óc hồ đồ.

Cửu Phượng Vương tốn công tốn sức, chạy loanh quanh một vòng như vậy, cũng chỉ vì để nhìn thấy một cái động phủ đã hoang phế và đưa vào trong đó một cọng lông vũ đã mất hết linh khí sao ?

Nhưng nàng cũng không giải thích điều gì, chúng yêu cũng không dám ồn ào, chỉ yên lặng đi theo Cửu Phượng Vương, trở về Hoa Tiên Hồ.

Trong tay của Cửu Phượng Vương cũng không có Ngọc Phù, mà tu vi càng cao, khi xuyên qua Tiên trận sẽ bị xung kích càng mạnh, Ngọc Phù của đám người Tần Tang cũng không thể cấp cho nàng sử dụng được, nên nàng chỉ có thể dùng biện pháp khác để rời khỏi Thất Sát Điện.

Đám tu tiên giả của Nhân Vu hai tộc bị dị tượng ba động của Tiên cấm kinh động, họ cũng không phát hiện ra đám người của Cửu Phượng Vương đã rời xa khỏi nơi này.

Hoa Tiên Hồ.

- Tiên cấm tạo ra động tĩnh rất lớn, vừa rồi ta đã thấy có người từ bên trong Thiên Tháp đi ra. Tu tiên giả chắc chắn sẽ ra sức điều tra nguyên nhân mà Tiên Cấm bị xúc động, các ngươi đi theo bản vương rời khỏi nơi này thôi !

Cửu Phượng Vương vừa nói thì lập tức đã mở ra cấm chế, tiến vào khu vực đồi núi phía dưới động phủ.

Đám yêu chúng nghe vậy thì liếc nhìn nhau, nhưng cũng không tên nào có dị nghị hay thắc mắc gì, chỉ biết yên lặng cùng nhau đi vào.

Đúng lúc này, bên tai Tần Tang đột nhiên vang lên một tiếng nói như một đạo truyền âm thì thầm, thân thể hắn cũng cứng đờ trong chốc lát, trong ánh mắt của hắn đột nhiên lóe lên một sự kinh nghi bất định.

Ngay sau đó, thần sắc của Nguyên Chúc vẫn như thường, đi lướt qua Tần Tang mà không quay đầu lại tiến vào bên trong động phủ.

Tần Tang nhìn kỹ bóng lưng của Nguyên Chúc đang đi phía trước, một dòng suy nghĩ xẹt qua trong đầu, lòng bàn tay Tần Tang vô thức nắm chặt thành nắm đấm, lẳng lặng đi vào.

Trong động phủ.

Hoàn toàn yên tĩnh.

Cửu Phượng Vương đang ngồi xếp bằng bên trên tế đàn, nàng thôi động lông vũ dài trong một khoảng thời gian không hề nhỏ, tiêu hao rất nhiều chân khí, trước đó nàng đã ăn vào mấy viên đan dược, từ nãy đến giờ vẫn đang chậm rãi luyện hóa dược lực, hồi phục chân nguyên.

Những người khác thấy vậy thì cũng chỉ biết ngồi chờ đợi.

Tần Tang đứng một mình trong một xó xỉnh nào đấy, ánh mắt thỉnh thoảng chú ý đến đám yêu chúng, nhưng đặc biệt hắn lại để ý đến Nguyên Chúc. Nhưng Nguyên Chúc vẫn luôn nhắm chặt hai mắt, dường như hắn cũng đang điều tức, không để ý đến Tần Tang.

Hơn nửa canh giờ sau, Cửu Phượng Vương tỉnh lại từ trong trạng thái nhập định, nàng từ từ mở mắt, tinh quang trong mắt nàng lóe lên rồi biến mất.

Đám yêu chúng thấy thế cũng đồng loạt đứng dậy, đi tới bên cạnh tế đàn.

- Thải Y, ngươi đem một phần vật liệu bày bố linh trận khác đem ra đây, ta cải thiện một cái đại trận. Tuy rằng chúng ta có Thiên Phượng Chi Linh, nhưng muốn đưa tất cả các ngươi ra ngoài, thật sự vẫn hơi quá sức với ta một chút, cũng may tu vi của các ngươi không cao lắm, nên áp lực của ta không lớn !

Thải Y Tiên Tử kinh ngạc thốt lên :

- Cửu di, Cây lông vũ mà chúng ta đánh vào bên trong Tiên Cấm kia chẳng lẽ không phải Thiên Phượng Chi Linh sao ?

Cửu Phượng Vương cười đắc ý :

- Thiên Phượng Chi Linh mặc dù là chí bảo của tộc ta, nhưng lai lịch của nó so với cây lông vũ đã gãy kia còn kém hơn một chút, uy lực của nó còn chưa đủ để phá vỡ lực lượng của Tiên Cấm !

Nói đến đây, Cửu Phượng Vương đột nhiên im lặng không nói gì nữa, cũng không giải thích thêm bất kỳ điều gì về lai lịch của cây lông vũ kia nữa.

Cửu Phượng Vương muốn tới linh vật, một trận khiến người hoa mắt bố trí sau đó, đại trận phạm vi so trước đó lớn hơn một nửa, tế đàn bên trên phù văn cũng càng vì phức tạp.

- Khai trận !

Cửu Phượng Vương ra lệnh một tiếng, đám yêu chúng cũng hướng thủ chưởng về phía tế đàn.

Cùng lúc đó, Cửu Phượng Vương tế lên thủ chưởng của mình,đồng thời cũng lấy ra một cây phượng vũ cực kỳ bắt mắt.

Cây phượng vũ này nhìn hoàn toàn khác biết với cọng long vũ đã đứt đoạn lúc trước, cây phượng vũ này có sắc thái cực kỳ diễm lễ và sống động, lại còn cực kỳ mỏng manh, Cửu Phượng Vương cầm nó trong tay mà như không có gì.

'Vù vù!'

Tế đàn chấn động, sau đó quang mang của phù văn phát ra cực kỳ chói mắt.

Lực lượng của đại trận cũng bị kích phát, Cửu Phượng Vương đứng ở ngay trung tâm của cái đại trận này, nàng giơ cánh tay lên, chân nguyên cũng theo đó mà tuôn ra, nàng dùng cây phượng vũ phẩy nhẹ trước người một cái, phượng vũ ngay lập tức phát ra ánh sáng bảy màu cực kỳ rực rỡ.

Chúng yêu sau khi nghe thấy Cửu Phượng Vương truyền âm, lập tức đứng ở bên trên tế đàn, tsau đó tên nào tên nấy đều cảm thấy cơ thể căng thẳng, toàn thân như bị quang mang thất sắc từ cây phượng vũ kia bao phủ , sau đó ai cũng cảm thấy choáng váng hoa mắt, rồi nghe thấy những tiếng oanh minh đinh tai nhức óc.

Sau khi mở mắt ra, đám yêu chúng kinh ngạc phát hiện, bọn họ vậy mà đã ra khỏi Thất Sát Điện, hiện tại đang ở trong khu vực của phong bạo.

'Sưu!'

Một đạo phong bạo màu xám xịt đột nhiên đánh tới.

Chúng yêu cuống quít trốn tránh, tránh khỏi phạm vi sát thương của phong bạo.

Trong ánh mắt của đấm yêu chúng vẫn đang còn ẩn chứa sự kinh ngạc chưa tan hết, chúng quan sát tinh cảnh xung quanh, nơi đây chỉ là một khu vực toàn là phong bạo, không hề nhìn thấy tiên trận, cũng không thể nào phân biệt nổi phương hướng.

Bọn họ vội vàng lấy Ngọc Phù ra từ trong túi Giới Tử, thấy Ngọc Phù của mình lấp lóe quang mang, bọn họ biết rằng nơi này có khoảng cách rất gần với Thất Sát Điện, khoảng cách dịch chuyển của Thiên Phượng Chi Linh cũng không xa.
Bình Luận (0)
Comment