Chương 1491: Lân Phiến
Chương 1491: Lân Phiến
Khói bụi tan hết.
Ánh sáng bảy màu lấp lóe, hiện ra thân ảnh chật vật của Cửu Phượng Vương.
Thoạt nhìn thì thương thế của Cửu Phượng Vương không nặng, nàng quét mắt nhìn sang, chỉ thấy từng ngọn huyết hỏa đang dần vụt tắt, đại biểu cho từng sinh mệnh đang tan biến.
Rất lâu sau đó, Cửu Phượng Vương xoay người rời khỏi, từ trong hư không truyền ra một tiếng than thở nhỏ bé đến nỗi khó mà nghe ra.
Giờ khắc này, Tần Tang đang bị cuốn vào trong gió lốc, cảm thấy trời đất quay cuồng, bị quăng quật đến thất điên bát đảo, thế nhưng vẫn anh dũng giãy dụa, muốn thoát khỏi gió lốc.
Hắn không biết bản thân đã bị gió lốc thổi tới nơi nào.
Lúc đang vây công Cửu Phượng Vương, thần thông Thiên Mục đã phát hiện ra biểu cảm của Cửu Phượng Vương khác thường, Tần Tang trước nay luôn làm việc quyết đoán, không chút do dự từ bỏ Ô Mộc Kiếm, sử dụng thủ đoạn mạnh nhất của mình là “Tế Lôi Thuật”.
Quả nhiên, cùng với lúc hắn ra quyết định, Cửu Phượng Vương liền thổi sáo ngọc, dị biến theo đó phát sinh.
Nhìn thấy tình trạng thê thảm của đám Nguyên Chúc, Tần Tang đã ý thức được việc vây giết Cửu Phượng Vương là chuyện không thể, nhưng hắn không muốn chôn thây cùng với mấy con yêu thú này, nhanh chóng suy nghĩ, muốn tìm ra phương pháp thoát thân.
Tần Tang âm thầm thúc giục chân nguyên, quanh thân có huyết hỏa hiện lên, giả bộ bản thân mình cũng bị sáo ngọc ảnh hưởng.
Vào thời khắc sống còn, Tần Tang nảy ra ý tưởng, chủ động nhảy vào trong một ngọn gió lốc màu xám. Đây là phương pháp thoát thân duy nhất mà hắn có thể nghĩ ra được, thế nhưng lại không khác nào đang uống rượu độc để giải khát.
Bên trong gió lốc, bị cuốn vào trong một cái lốc xoáy là một chuyện cực kỳ nguy hiểm.
Lốc xoáy trong cơn bão có được thiên địa chi uy, uy lực của bản thể đáng sợ vô cùng, không phải là thứ mà lốc xoáy ở bên ngoài có thể sánh được. Cho dù có thể giữ được tính mạng trong lốc xoáy, thoát được ra ngoài rồi cũng không biết sẽ rơi xuống loại địa phương nào.
Một khi bị lạc phương hướng trong cơn bão, chờ đợi hắn phía trước chỉ có một con đường chết.
Nhưng dưới tình huống này, Tần Tang không còn lựa chọn nào khác. Một khi bị Cửu Phượng Vương bắt lại, muốn chết cũng khó khăn, nhảy vào trong gió lốc có lẽ còn có một tia hy vọng sống.
Để tránh cho Cửu Phượng Vương nhìn ra sơ hở, Tần Tang âm thầm gọi ra Hồng Nguyên Sa, che giấu đi hơi thở để giả chết, không ngờ rằng Hồng Nguyên Sa còn dễ vỡ hơn trong tưởng tượng, vừa mới thúc giục bảo vật này chưa được mấy hơi thì đã vỡ vụn.
Cũng may là, trước khi Hồng Nguyên Sa vỡ vụn, Tần Tang thành công trốn vào một ngọn gió lốc lớn đến mức có thể so được với Chân Long, cũng đã kịp thời uống một giọt Tam Quang Ngọc Dịch.
Linh dịch tuy quý giá nhưng không thể không nuốt.
Vù vù...
Tần Tang quay cuồng bên trong gió lốc, căn bản không thể giữ vững thân thể, chung quanh tối tăm mờ mịt, cái gì cũng không thấy được.
Hắn chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, toàn thân như muốn tan rã.
Lực lượng đáng sợ từ bốn phương tám hướng đè ép tới, Tần Tang đã đánh thức Thân Ngoại Hóa Thân, hai bên dán sát vào nhau, liên thủ chống cự sự xung kích từ gió lốc.
Vốn là Tần Tang đã chuẩn bị bỏ xe giữ tướng, nhưng may mắn là Cửu Phượng Vương không đuổi tới nơi này, có thể thấy hắn đã ngụy trang thành công, lừa gạt được Cửu Phượng Vương.
Từ lúc nhảy vào trong gió lốc tới hiện tại mới trôi qua một khoảng thời gian rất ngắn, Tần Tang cũng không biết mình đã được đưa tới nơi nào.
Trong lòng hắn nóng như lửa đốt, nhất định phải nhanh chóng thoát thân, nếu không lỡ như bị cuốn vào sâu trong bão táp, không tìm được đường trở về thì hắn không nghi ngờ gì nhất định phải chết. Nơi đó là khu vực mà ngay cả Nguyên Anh tổ sư cũng sẽ bị lạc đường.
Tam Quang Ngọc Dịch mang tới linh lực dồi dào, di chuyển trong kinh mạch Tần Tang.
Tần Tang ra lệnh cho Thân Ngoại Hóa Thân giúp mình ngăn cản áp lực, toàn lực luyện hóa Tam Quang Ngọc Dịch, chân nguyên trong cơ thể rất nhanh đã tràn đầy. Sau khi khôi phục thực lực, Tần Tang không dám dừng lại dù chỉ một khắc, tầm mắt xoay chuyển, tìm kiếm vị trí yếu hại của gió lốc.
Ô Mộc Kiếm dẫn đầu, Tần Tang liên thủ với Thân Ngoại Hóa Thân, gian nan xung kích ra ngoài.
Bên trong gió lốc cực kỳ hỗn loạn, đối mặt với vô số luồng gió đang đè ép xung kích, Tần Tang và Thân Ngoại Hóa Thân chỉ có thể miễn cưỡng duy trì cho thân thể không bị thổi đi, nếu không thì chỉ sợ trong nháy mắt đã cách nhau ngàn dặm.
Gió lốc như đao.
Thiên Thi Quan hóa thành bảo giáp kêu ken két, bị Hư Vô Chi Phong cào ra vô số dấu vết.
Tần Tang thúc giục kiếm quang hộ thể, trên thân thể vẫn khó tránh khỏi bị thương, máu tươi chảy xuôi xuống, sắp biến thành hồ lô máu.
-Phá cho ta!
Tần Tang gào thét.
Kiếm Luân lại xuất hiện.
Được Kiếm Đường ma luyện, uy lực của Kiếm Luân hiện tại so với trước khi tiến vào Thất Sát Điện đã mạnh hơn mấy phần, thế nhưng khi đối mặt với lực lượng đáng sợ từ gió lốc lại vẫn giống như hạt cát trong sa mạc.
Lúc này, Bạch cũng đã chui ra khỏi túi Thi Khôi, không kịp oán trách Tần Tang liền thúc giục thi khí còn chưa khôi phục hoàn toàn, thi khí hóa thành đầu mâu đánh về phía trước mặt.
Song Đầu Hống cũng nhảy ra ngoài, thân thể run rẩy.
Ba người một thú dựa sát vào nhau, liên thủ xông ra ngoài, hiệu quả rõ rệt.
Sau khi tiến lên được một đoạn, dị biến xảy ra.
Huyết Kiếm mà Hóa Thân thao túng đột ngột vỡ vụn, kiếm này vốn đã bị hư hao khi tranh đấu cùng Thanh Trúc, lúc này bị gió lốc đè ép, cuối cùng không kiên trì thêm được.
Tần Tang thấy thế, tâm niệm xoay chuyển, Hóa Thân rên lên một tiếng rồi lựa chọn dẫn động Huyết Kiếm tự bạo.
Ầm!
Huyết Kiếm tự bạp, mảnh vỡ trong nháy mắt đã bị gió lốc quét sạch.
Tần Tang nhân cơ hội này tiến lên một đoạn dài, rốt cuộc cũng cảm thấy áp lực đã nhẹ đi một chút, đi tới biên giới cơn bão.