Chương 1492: Cầu Sinh
Chương 1492: Cầu Sinh
Gió lốc biến đổi khó lường, thời cơ chỉ chớp mắt đã qua.
Ba người một thú không tiếc tiêu hao chân nguyên, toàn lực vọt lên, cuối cùng hai mắt đã thấy được ánh sáng, đã xông ra khỏi cơn bão.
Cạch!
Một ngọn sóng cực lớn ập tới, ba người một thú bị đẩy ra thật xa mới có thể ổn định lại thân thể. Quan sát bốn phía, cảnh tượng tận thế liên miên bất tận, so với trước đó thì không có gì khác biệt.
-Ngươi chắc chắn chính là tai tinh chuyển thế, kiếp trước đã gây nên tội nghiệt cực lớn.
Nét mặt Bạch giận dữ, ngón tay suýt chút nữa đã chọt thẳng vào mặt Tần Tang.
Hắn cực kỳ uể oải, vừa mới khôi phục được một phần thực lực đã bị tiêu hao sạch, đành phải quay lại túi Thi Khôi điều tức, bỏ lại cục diện rối rắm cho Tần Tang tự mình thu dọn.
Tần Tang cười khổ, thầm oán mấy tên Nguyên Anh kia cũng đâu phải do hắn dẫn tới.
Nhiều lần chạm mặt Nguyên Anh, Tần Tang cũng hơi hơi hoài nghi bản thân có phải đang gặp vận xui hay không.
Song Đầu Hống cũng tiến vào Hỗn Nguyên Đồng Tâm Hoàn ngủ say.
Tần Tang kiểm tra lại thương thế của chính mình cùng với Hóa Thân, hắn còn tạm ổn chứ Hóa Thân đã bị thương không nhẹ, chỉ đành để nó vào trong Thiên Thi Quan.
Sau đó, Tần Tang nhìn cảnh tượng sóng to gió lớn trước mắt, vẻ mặt mờ mịt.
Hắn căn bản không biết nơi đây là nơi nào, ngay cả phương hướng cũng không phân biệt nổi, chỉ có thể bay loạn khắp nơi, không biết đến năm nào tháng nào mới có thể tìm được đường ra, lỡ như gặp phải nguy hiểm gì thì có lẽ đành phải viết di chúc tại đây rồi.
Tần Tang vội vàng lấy ra Ngọc Phù, trong lòng lạnh lẽo.
Ngọc Phù hoàn toàn không có phản ứng, có nghĩa là hắn đã cách Thất Sát Điện rất xa. Nếu như có thể quay trở lại khu vực phụ cận Thất Sát Điện thì có thể sử dụng Ngọc Phù để xác nhận phương hướng.
Nhưng mà Thất Sát Điện sắp đóng cửa, một khi Đại Vu Chúc đóng lại linh trận, Ngọc Phù cũng sẽ theo đó mà mất đi tác dụng.
Nghĩ tới đây, Tần Tang không dám ngừng dù chỉ một khắc, tùy tiện chọn một phương hướng, gấp gáp bay đi, chỉ có thể phó mặc cho vận may.
Trong lúc đang tìm kiếm Thất Sát Điện, Tần Tang lấy ra một vật, chính là một cái vảy màu xanh, trông như vảy rồng nhưng chỉ to bằng bàn tay trẻ con.
Đây chính là thứ mà Nguyên Chúc âm thầm đưa cho hắn trước khi tiến vào tòa động phủ nọ, nhưng cũng không nói cho hắn biết tác dụng của vật này là gì.
Tần Tang cầm lấy lân phiến, ánh mắt lóe lên.
Ký ức của hắn quay lại cảnh tượng mà hắn nhìn thấy trong một giây cuối cùng trước khi chui vào bên trong gió lốc.
Nguyên Chúc, Cổ Hành và Thải Y tiên tử đều không thể may mắn thoát khỏi, bị huyết hỏa bao phủ, cảnh tượng khiến người nhìn thấy phải kinh hãi.
Tần Tang tận mắt chứng kiến một con yêu thú vì không đủ sức chống cự lại gió lốc mà bị xé thành từng mảnh nhỏ.
Trong tình huống như thế này, khả năng Nguyên Chúc vẫn còn sống cơ hồ bằng không, vậy chiếc lân phiến mà hắn cho mình có tác dụng gì đây?
Vừa rồi, biến cố liên tục phát sinh, hơn nữa dưới mí mắt Cửu Phượng Vương, hắn vẫn luôn không có cơ hội xem xét vật này.
Tần Tang cầm lân phiến xem xét, dùng chân nguyên bao lấy nó đưa ra xa, sau đó lại thử nghiệm thúc giục chân nguyên tiến vào lân phiến.
Đột nhiên, lân phiến run nhè nhẹ, một cái hư ảnh đột nhiên hiện ra.
Ánh mắt Tần Tang nghiêm túc, âm thầm đề phòng, lại ngoài ý muốn phát hiện ra thứ này là hình bóng của một con giao lớn chừng bàn tay, rất giống với giao ảnh mà Nguyên Chúc đánh ra lúc nãy, có điều con trước mặt thì cực kỳ nhỏ, giống như một phân hồn.
-Ngươi quả nhiên còn sống!
Thị lực của Giao Hồn cũng không chênh lệch gì so với Nguyên Chúc, nó nhìn chằm chằm vào Tần Tang, thanh âm mạnh mẽ.
-Ngươi là phân hồn của Nguyên Chúc?
Tần Tang mở miệng, tâm niệm xoay chuyển, nghe thấy câu nói của Nguyên Chúc thì đột nhiên nhận ra gì đó, trong lòng chấn động.
-Ngươi biết ta là giả?
Vào lúc này đã không cần ẩn giấu gì nữa, Tần Tang gọn gàng dứt khoát mở miệng hỏi.
Nguyên Chúc cười lạnh:
-Ngươi thực sự cho là bản thân mình đã che giấu rất hoàn mỹ, không có ai nhìn thấu được thân phận Nhân tộc của mình hay sao? Mấy cái Huyền Giáp Phù kia đều phải dùng tinh huyết của bản thân mỗi người để nhận chủ, cho dù không ai từng gặp Bích Cưu Thánh Tử, thế nhưng muốn vạch trần ngươi cũng chẳng phải việc gì khó. Nếu không phải Nguyên mỗ giúp ngươi che giấu, ngươi sớm đã lộ ra dấu vết, bị Cổ Hành cùng Thải Y phát hiện. Có điều, nếu như tự ngươi không có bản lĩnh thì ta cũng không có cách nào hỗ trợ. Ngươi đã có thể ngụy trang đến mức lấy giả làm thật, Nguyên mỗ đương nhiên cũng sẽ thuận nước đẩy thuyền...
Nghe thấy lời ấy, trong lòng Tần Tang sợ hãi, mồ hôi lạnh ròng ròng.
Kỳ thực hắn không phải không lo nghĩ, vào lúc vừa mới bắt đầu tiếp xúc, Nguyên Chúc đã nhiệt tình quá mức, không đợi hắn kịp đặt câu hỏi đã nói liền một mạch, giải thích ngọn nguồn, để hắn có thể thong dong bịa ra lý do giúp mình giải vây.
Cho dù có phát giác được mấy điểm đáng ngờ, Tần Tang cũng không còn cách nào.
Tình hình không theo kịp tính toán, Nguyên Chúc vẫn luôn kè kè theo hắn, thực lực của Cổ Hành và Thải Y tiên tử thì không kém hơn hắn, căn bản không hề có cơ hội thoát thân, chỉ có thể âm thầm đề phòng.
Sau đó mấy con yêu thú này lại chẳng có động tác nào, thực sự coi hắn thành người một nhà, Tần Tang liền nghĩ bản thân có thể đã nghĩ nhiều rồi.
Bây giờ ngẫm lại, ngay từ ban đầu Nguyên Chúc đã có dự mưu, trước khi đám Cổ Hành đuổi đến thì để lộ ra thân phận Đại Yêu hóa hình của bản thân để trấn áp hắn, để hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tiếp đó lại nhân cơ hội đó mà ung dung thản nhiên dẫn dắt hắn, tâm tư thực sự quá thâm sâu.
-Nếu như ngươi quả thực dám ra tay, hươu chết vào tay ai còn chưa biết được!
Tần Tang hừ lạnh.