Chương 1493: Bí Mật
Chương 1493: Bí Mật
Hắn căn bản không ngờ được rằng yêu thú Yêu Đan kỳ lại có thể hóa hình, cho rằng thực sự gặp được Đại Yêu Hóa Hình kỳ mới bó tay bó chân, không dám động thủ.
Chỉ cần Nguyên Chúc để lộ ra chút dấu vết, bản thân sẽ không do dự ra tay, khi đó đám Cổ Hành còn chưa tới nơi, chưa hẳn đã không có cơ hội thoát thân.
-Ngươi giữ lại mạng ta chính là vì để ta cầm chiếc lân phiến này đi? Chân thân của ngươi đã chết, sợi tàn hồn này sơm muộn gì cũng sẽ tiêu tán. Chẳng lẽ ngươi có thể sử dụng tàn hồn để khôi phục chân thân?
Tâm niệm Tần Tang xoay chuyển, Nguyên Chúc giúp hắn trà trộn vào Yêu tộc hẳn là chỉ có một mục đích như thế này thôi.
Có điều, hồn lực của sợi thần hồn mà Nguyên Chúc để lại đây cực kỳ mỏng manh, thậm chí còn không đủ để coi thành phân hồn, muốn chiếm giữ thi thể của chính mình để Luyện Thi khôi phục giống như Bạch cũng không thể nào làm được.
-Ai nói chân thân của ta đã chết?
Giao ảnh thản nhiên nói:
-Ta đã mưu đồ việc này từ lâu, sao có thể không phòng bị? Chỉ là ta không nghĩ tới đám Yêu Vương kia lại độc ác đến thế, không chỉ coi chúng ta thành tốt thí mà còn để lại hậu thủ ác độc trên thân chúng ta đề phòng chúng ta làm phản, cũng vì thế mà những chuẩn bị từ trước của ta không phát huy tác dụng. Cổ Hành và Thải Y hẳn là không có khả năng chạy thoát, ngược lại lại đột nhiên nảy sinh ý tưởng mới giữ lại đạo hữu, từ đó trở thành yếu tố quan trọng nhất.
Tần Tang nhìn chăm chú vào Nguyên Chúc, cảm thấy ngoài ý muốn:
-Đạo hữu quả thực là lão luyện, dưới loại tình huống này mà cũng có thể tìm đường sống trong chỗ chết. Nếu như chân thân của đạo hữu đã không có việc gì, vậy đưa phân hồn này cho tại hạ đến cùng là có ý gì?
Im lặng một chốc, Nguyên Chúc nói:
-Bản thể của Nguyên mỗ sẽ không chết trong tay Cửu Phượng Vương, nhưng mà chắc chắn đã trọng thương, bị huyết hỏa đốt người còn bị cuốn vào bên trong gió lốc, không biết có thể kiên trì được bao lâu. Càng buồn cười là, ý định ban đầu của ta chính là lỡ như không giết chết được Cửu Phượng Vương thì cũng có thể mượn nhờ gió lốc để thoát thân, hiện tại trái lại lại đưa bản thân vào trong nguy hiểm. May mắn là ta đã để lại phân hồn vào tay đạo hữu, có thể đi cứu bản thể...
-Ngươi bảo ta đi cứu bản thể của ngươi? Không chung chủng tộc chắc chắn sẽ có lòng riêng, đạo hữu không hiểu đạo lý này sao? Nhân tộc và Yêu tộc vẫn luôn như nước với lửa, tại hạ vì sao phải đi cứu ngươi?
Tần Tang tựa như vừa nghe thấy một câu chuyện tiếu lâm.
-Đúng là Nguyên mỗ có toan tính, thế nhưng cũng đã giúp đạo hữu không bị vây công, lại nhắc nhở đạo hữu vào thời khắc sống còn để ngươi có thể sớm phòng bị, nếu không thì ngươi cũng không có khả năng thoát thân dễ dàng đến thế, Nguyên mỗ cũng coi như công tội huề nhau. Ngươi ta cũng chẳng có thù hận sâu nặng gì cho cam, về phần chủng tộc khác biệt...
Vẻ mặt Nguyên Chúc ảm đạm đi:
-Ngươi cảm thấy ta giống như Yêu tộc sao? Sau này, trời đất bao la, Nguyên mỗ không nơi nương tựa, chỉ có thể lẻ loi một mình.
Tần Tang im lặng, ngẫm lại hoàn cảnh của Nguyên Chúc, không khỏi nhớ lại phần ký ức khi bản thân trốn khỏi Nguyên Chiếu Môn trước đây.
Cùng là bị tính kế, cùng là giãy dụa cầu sinh.
Có điều so với mình thì Nguyên Chúc càng thê thảm hơn. Chính mình còn có thể nương tựa vào chính đạo, hắn lại bị đồng tộc vứt bỏ, lại không có cách nào hòa lẫn vào Nhân tộc, chính hắn lại không thể phá giải được bí thuật giam cầm, tu vi không thể tiến thêm.
Con đường phía trước tối tăm, không nhìn thấy dù chỉ một tia sáng.
Nghĩ thôi cũng đã thấy tuyệt vọng!
Nguyên Chúc lại nói:
-Hiện tại ngươi hẳn đang lo lắng việc không phân biệt được phương hướng, không biết rời khỏi nơi đây bằng cách nào đúng không? Môn bí thuật phân hồn này của Nguyên mỗ có thể cảm ứng được vị trí của bản thể trong một phạm vi nhất định. Hơn nữa, trong gió lốc, ta từng phát hiện ra một cái động phủ của cổ tu, chúng ta có thể nhờ vào động phủ phân biệt được phương hướng. Bản thể cũng sẽ cố gắng hết sức trốn về phía động phủ, chúng ta mau chóng xuất phát, có thể theo đó tìm được bản thể. Chỉ cần đạo hữu cứu được bản thể của ta, ta sẽ dẫn đạo hữu rời khỏi gió lốc.
-Động phủ cổ tu?
Tần Tang kinh ngạc.
Gió lốc ở Thương Lãng Hải rất giống với chiến trường Cổ Tiên ở Tiểu Hàn Vực, tu sĩ ở Tiểu Hàn Vực cũng thường xuyên phát hiện ra động phủ cổ tu trong chiến trường Cổ Tiên, Thương Lãng Hải đương nhiên cũng sẽ có một địa phương tương tự như thế.
Có điều, chung quanh đây đều là biển lớn mênh mông, số lượng di phủ cổ tu còn tồn tại cực kỳ ít ỏi.
Mặt khác, bởi vì gió lốc thổi quanh năm không ngừng, đại bộ phận uy năng của cấm chế sụp đổ, di phủ cổ tu cũng theo đó mà không có cách nào chống lại gió lốc, âm thầm bị hủy diệt.
Độ khó khi tìm kiếm di phủ cổ tu ở nơi này vượt xa chiến trường Cổ Tiên, đã lâu lắm rồi không có ai phát hiện ra.
Bởi vì có nguyên nhân như vậy, lại thêm gió lốc chung quanh Thương Lãng Hải bao phủ phạm vi to lớn hơn nhiều so với chiến trường Cổ Tiên, tu sĩ nơi này không tìm được mấy thứ tốt cho nên còn keo kiệt hơn cả Tiểu Hàn Vực.
Nguyên Chúc có thể phát hiện ra di phủ cổ tu ở nơi đây, hơn nữa dựa vào giọng điệu của hắn thì cấm chế nơi đó còn hoàn hảo, có thể coi nó thành một cái động phủ, có thể nói phúc duyên thâm hậu.
Hẳn là không có cái động phủ nào bí mật hơn nó.
...
Thất Sát Điện.
Tiên cấm biến hóa kinh động đến rất nhiều tu tiên giả.
Cao thủ Nguyên Anh kỳ dò xét khắp nơi, dấu vết có thể phát hiện cũng đã bị lực lượng của Tiên cấm bào mòn sạch sẽ, gần như là không có bất kỳ manh mối nào, không đủ để xác định thân phận cùng ý đồ của đối phương.
Không phát hiện được manh mối nào, mọi người dần dần tản đi, chỉ còn lại một vài tu sĩ Nguyên Anh ở lại chỗ này.