Chương 1494: Giao Vương Chi Tử
Chương 1494: Giao Vương Chi Tử
Lúc này, phía trước Thiên Tháp có kỳ quang lóe lên, từng thân ảnh trước sau hiện ra.
Chính là tông chủ Thiên Đạo Tông cùng Đại Vu Chúc, và Nguyên Anh hai tộc.
Hai bên tụ hợp tại sau lưng hai vị đại tu sĩ. Mặc dù không giống như lần trước, Ma chủ và Đại Vu Chúc không trực tiếp ra tay đánh nhau nhưng bầu không khí cũng có thể nói là giương cung bạt kiếm, còn lâu mới có thể thoải mái.
-Không ngờ tới đạo hữu lại có năng lực mở ra cổ cấm, hẳn là đã đoạt được bảo vật như ý rồi?
Linh Châu Tử ngoài cười nhưng trong không cười.
Đại Vu Chúc nở nụ cười xinh đẹp, nói:
-Đạo hữu hành động cũng thật nhanh, toàn bộ động tác của thiếp thân không thoát khỏi mắt của đạo hữu, nếu như thực sự đoạt được bảo vật gì đó, há có thể lừa gạt được ánh mắt đạo hữu?
-Thủ đoạn của đạo hữu sâu không lường được, bần đạo thật đúng là không có bao nhiêu lòng tin.
Linh Châu Tử cười ha hả, ánh mắt lóe lên, tầm mắt quét qua Đại Vu Chúc cùng với Phương lão ma đang hóa thân Khô Diệp Thiền, dưới đáy mắt hiện ra một chút do dự.
Đại Vu Chúc cười mà không nói, độn quang lóe lên, đi thẳng tới lối ra Thất Sát Điện.
Linh Châu Tử chần chừ một chốc, cuối cùng vẫn lựa chọn không động thủ, cũng bay về phía Hoang Nguyên. Những tu sĩ Nguyên Anh khác cũng theo họ rời đi, có một vài người thì vẫn chọn ở lại Thất Sát Điện, tự bận việc của mình.
Hoang Nguyên.
Còn chưa tới thời điểm Thất Sát Điện đóng lại, hành lang hình xoắn ốc vẫn rất lớn.
Trong hư không, một thân ảnh hư ảo đang ẩn núp, chính là Mưu lão ma.
Sắc mặt của hắn không còn u ám như trước, trong tay đang cầm một chiếc túi Giới Tử không biết của kẻ nào, khuôn mặt đăm chiêu, biểu cảm lại hơi cổ quái, ẩn chứa mấy phần chần chờ, tựa như đang đắn đo khó xác định.
Biên giới Hoang Nguyên.
Giữa đám cỏ chợt xuất hiện một đạo kiếm quang xông vào trong hành lang.
Cảnh tượng quen thuộc lị lần nữa xảy đến. Vào lúc người vừa tới sắp tiến vào trong hành lang, đột nhiên lại bị Mưu lão ma đánh lén. Người này cũng rất thông minh, vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, kiếm mang nhanh chóng quay ngược lại, mạnh mẽ chém xuống kẻ địch!
Có điều thực lực giữa hai bên chênh lệch quá lớn, người này mới chỉ là tu sĩ Kết Đan trung kỳ, thực lực còn không so được với Tần Tang.
Một bàn tay được ngọn lửa màu lam bao phủ ung dung phá vỡ kiếm mang, trong ánh mắt hoảng sợ của tu sĩ, bàn tay ấy chộp lấy phi kiếm của hắn.
Phi kiếm gào thét, nhưng không có cách nào thoát khỏi trói buộc.
Tu sĩ trừng lớn hai mắt nhìn ngọn lửa màu xanh nọ nhanh chóng biến lớn ngay trước mặt.
Đúng lúc này, Mưu lão ma hình như cảm ứng được gì đó, sắc mặt thay đổi, đột nhiên quay đầu nhìn vào sâu trong Thất Sát Điện, ánh mắt nghiêm túc lên, tiếp đó ấn quyết cũng thay đổi theo.
Ngọn lửa màu xanh gấp gáp tăng tốc, tên tu sĩ nọ không hề có sức đánh trả, bị hàn hỏa dễ dàng phá vỡ linh quang hộ thể, chui vào trong mi tâm, ngay sau đó toàn thân bị một lớp hàn băng bao phủ.
Cạch!
Băng nát.
Tu sĩ theo đó hóa thành tro bụi, bị hàn hỏa đốt sạch. Mưu lão ma chộp lấy túi Giới Tử của người này, sau một thoáng do dự thì thân ảnh lóe lên, biến mất không thấy đâu nữa.
Sau đó không lâu, Đại Vu Chúc và Linh Châu Tử trước sau đuổi tới.
Một đường bình an vô sự, nét mặt hai bên hơi hơi dịu lại.
-Sau này còn gặp lại!
Đại Vu Chúc lễ nghĩa chu toàn, chắp tay với Linh Châu Tử, thúc giục Ngọc Phù, đương muốn tiến vào hành lang thì đột nhiên xoay chuyển tầm mắt, dường như đã phát hiện ra gì đó, môi son khẽ mở, truyền âm qua.
-Đạo hữu, nơi này hình như có mùi máu tanh đáng lẽ không nên có, che giấu rất tốt, đáng tiếc không thể gạt được ánh mắt của thiếp thân... Xem ra, có người muốn khiêu chiến quy củ mà tiền bối Nhân tộc lập ra nha.
Giọng điệu của Đại Vu Chúc tựa như đang cười trên nỗi đau của người khác.
Nét mặt Linh Châu Tử nghiêm lại, dưới đáy mắt lóe lên một tia tức giận.
...
Gió lốc.
Tần Tang đã đồng ý với Nguyên Chúc, bàn bạc điều kiện xong xuôi, hai bên lần lượt lập ra lời thề tâm ma.
Dưới sự chỉ dẫn của phân hồn Nguyên Chúc, Tần Tang bay hướng động phủ, mà phân hồn Nguyên Chúc thì toàn lực cảm ứng vị trí của bản thể, đến hiện tại vẫn chưa có tin tức gì, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào bản thể sau khi thoát khỏi nguy hiểm thì vẫn còn dư sức, đừng để gió lốc cuốn đi.
-Nguyên đạo hữu đã phát hiện cạm bẫy trong việc này từ lâu, các ngươi vốn có thể cao chạy xa bay, sao còn phải tới Thất Sát Điện khiến bản thân lâm vào cảnh hiểm nguy?
Tần Tang phi độn trong gió lốc.
Hắn rất hiếu kỳ với quá khứ của Nguyên Chúc, mở miệng dò hỏi.
Nguyên Chúc thở dài, nói:
-Trước đó ta chỉ là cảm thấy bí thuật không hợp lý, có hơi hoài nghi, nhưng trong lòng ôm tâm lý ăn may, cảm thấy trong tộc không có khả năng đối xử với chúng ta tàn nhẫn đến bực ấy. Ta muốn xác nhận ngay trước mặt Cửu Phượng Vương, như vậy mới hết hy vọng. Cổ Hành cùng Thải Y càng không tin tưởng, ta chỉ dám nói bóng nói gió đề cập một hai lần. Không ngờ rằng ta vẫn quá ngây thơ, bọn họ còn hung ác hơn trong tưởng tượng của ta!
-Đạo hữu mưu trí hơn người, trước đó khi thi triển môn bí thuật này hẳn là đã bắt đầu hoài nghi rồi đúng chứ, vậy tại sao lại vẫn đồng ý việc được phái tới Thương Lãng Hải?
Tần Tang truy vấn.
Nguyên Chúc cười lạnh.
-Hoài nghi... Hoài nghi ai?
-Giao Long Vương sao? Giao Long Vương cùng đám Yêu Vương kia vì để xua tan những nghi ngờ của chúng ta, được phái đi cùng cũng có mấy tên đủ năng lực để hoàn thành nhiệm vụ. Kẻ được chọn phần lớn đều là Thánh Tử các tộc, hoặc là thân tín của Yêu Vương, thậm chí không thiếu hậu duệ của Yêu Vương, một khi trưởng thành thì chính là những trụ cột vững vàng của các tộc.