Chương 1495: Động Phủ
Chương 1495: Động Phủ
-Ai sẽ nghĩ tới, chúng ta sẽ bị vứt bỏ?
-Ngươi cũng biết thân phận của Cổ Hành rồi đấy. Hắn là con trai ruột của Giao Long Vương, vẫn luôn được Giao Long Vương cực kỳ coi trọng, có cơ hội trở thành Giao Long Vương đời tiếp theo!
Tần Tang giật mình.
Hổ dữ không ăn thịt con.
Hắn có thể nhận ra đám Cổ Hành không phải hạng bình thường, không ngờ rằng địa vị lại lớn đến như thế. Đối với sự tàn nhẫn của đám Đại Yêu hóa hình, Tần Tang lại hiểu thêm mấy phần.
Không biết kẻ bị phái tới có bao nhiêu.
Yêu tộc, đến tột cùng đang mưu đồ cái gì?
-Ý của đạo hữu là, âm mưu này là do đời Giao Long Vương hiện tại đề xuất? Mục đích của hắn là gì, chỉ là muốn đưa Cửu Phượng Vương tiến vào Thất Sát Điện hay sao?
Tần Tang nhắm hai mắt lại, giọng điệu mơ hồi nói:
-Đạo hữu bị hại đến thê thảm như vậy, chẳng lẽ không muốn vạch trần âm mưu của bọn họ, báo thù cho chính mình?
Nguyên Chúc không tỏ vẻ gì.
-Vạch trần âm mưu của bọn họ, đối với Nguyên mỗ có lợi gì sao?
-Nguyên mỗ có thể sống tiếp đã là may mắn, sau này chỉ muốn nghĩ biện pháp phá giải giam cầm, tiếp tục tu luyện. Cho dù báo thù thì cũng nên vào lúc tu vi của Nguyên mỗ có thành tựu, mới có thể suy xét tới.
-Huống hồ, ta biết rõ những gì?
-Miệng của Cửu Phượng Vương đóng quá chặt, chỉ đánh một chiếc lông vũ vào bên trong tiên trận, trừ cái đó ra thì tin tức gì cũng không để lộ. Nguyên mỗ đi tìm tông môn Nhân tộc, không chỉ không chiếm được lợi lộc gì mà ngược lại sẽ góp cả cái mạng của chính mình vào đó.
-Ngược lại là đạo hữu ngươi, nếu như truyền tin này về sư môn, nói không chừng có thể lập được đại công.
Nguyên Chúc quay ngược lại dụ dỗ Tần Tang.
Tần Tang cười ha ha:
-Tại hạ độc lai độc vãng đã quen, đối với việc này cũng không có hứng thú gì.
Nguyên Chúc không muốn ra mặt, trong tay hắn lại chỉ có một cái Huyền Giáp Phù, trừ cái đó ra thì cũng chẳng còn chứng cứ gì nữa.
Thế lực mà hắn có thể tiếp xúc tới cũng chỉ có Đông Cực Minh không nóng không lạnh.
Tùy tiện đi tìm cao tầng của thế lực khác, tạm không nói tới việc bọn họ có tin chuyện hoang đường này hay không, Tần Tang muốn giải thích rõ ràng chân tướng thì tất nhiên sẽ bại lộ “Thiên Yêu Luyện Hình”, thậm chí là nhiều hơn thế.
Tổ chim bị phá, sao còn trứng lành.
Tần Tang đương nhiên hiểu rõ đạo lý này.
Nếu như là chuyện liên quan tới sinh tử tồn vong của Nhân tộc, hắn chắc chắn phải nghĩ biện pháp nhanh chóng truyền tin về Nhân tộc.
Cửu Phượng Vương muốn lén lút lẻn vào Thương Lãng Hải còn suýt nữa đã nguy hiểm tới tính mạng, mà số ít tiểu yêu ở Nội Hải tạm thời không dấy lên được sóng gió gì. Đợi đến thời cơ thích hợp, hắn mới có thể suy xét đến việc báo tin.
Còn về phần cao tầng Nhân tộc có tin hay không, thì đấy không phải chuyện hắn có thể quản được.
Gió lốc khiến giác quan hỗn loạn.
Tần Tang thúc giục chân nguyên, che chở cẩn thận tránh cho phân hồn Nguyên Chúc bị gió lốc xung kích. Bọn họ một trước một sau, bay nhanh giữa sóng cao gió mạnh, trên đường đi ngoài gió lốc thì không nhìn thấy cảnh tượng nào khác.
Nếu như không có người chỉ đường, lạc giữa loại địa phương này thì chẳng mấy chốc sẽ bị tuyệt vọng bao phủ.
Nguyên Chúc chỉ rõ phương hướng.
Tần Tang hỏi hắn rất nhiều vấn đề liên quan tới Yêu tộc tại Yêu Hải.
Đối với một bộ phận vấn đề, Nguyên Chúc nếu biết ắt nói, nhưng khi liên quan tới bí mật chân chính của Yêu tộc, hắn cũng sẽ lo lắng, dù sao thì kẻ phản bội bọn họ cũng chỉ có đám Yêu Vương kia.
Cho dù là như thế, những tin tức mà Nguyên Chúc nói ra miệng cũng đủ khiến Tần Tang hiểu biết sâu hơn về Yêu tộc.
-Tìm được rồi!
Đột nhiên, Nguyên Chúc thở phào một hơi, trong ánh mắt lóe lên nét vui mừng.
Hắn cảm ứng được vị trí bản thể.
Tần Tang lập tức đổi hướng độn quang, đi về phía mà Nguyên Chúc chỉ, sau khi bay nhanh một lúc thì rốt cuộc cũng nhìn thấy ánh sáng trắng yếu ớt đang lấp lóe bên trong gió lốc, giữa hoàn cảnh mịt mờ như hiện tại thì cực kỳ dễ thấy.
Đó chính là vị trí mà bản thể Nguyên Chúc đang ở.
Ánh sáng trắng trông như sắp tắt, chỉ có thể trôi theo sóng nước.
Bản thể Nguyên Chúc vô cùng suy yếu, gần như đã cạn sức, cơ hồ không cảm nhận được hơi thở từ hắn, thậm chí ngay cả sức lực để chống cự sóng gió cũng không còn, chỉ vào lúc gió lốc màu xám thổi tới mới có thể dốc toàn bộ sức lực để dời sang một bước, tránh khỏi nguy hiểm.
Nếu như không có ai cứu viện, Nguyên Chúc hẳn phải chết không cần nghi ngờ.
Phân hồn Giao ảnh nhanh chóng nhào về phía bản thể, Tần Tang vội vàng ngự kiếm đuổi theo.
Tới gần.
Tần Tang nhìn thấy một chiếc quan tài băng.
Hai mắt Nguyên Chúc nhắm nghiên, bị phong ấn bên trong quan tài băng.
Tình trạng của hắn cực kỳ thê thảm, da tróc thịt bong.
Làn da khô nứt, lộ ra máu thịt bên trong, cánh tay thậm chí còn có thể nhìn thấy xương trắng.
Huyết hỏa còn chưa tắt.
Hỏa diễm bắt nguồn từ bên trong cơ thể hắn, đốt cháy từ trong ra ngoài, từ máu tươi, xương tủy lan ra ngũ tạng lục phủ, kéo mãi tới bên ngoài cơ thể.
Không biết Nguyên Chúc đã dùng bí thuật gì, hay là dùng chiếc quan tài băng này để áp chế, tuy huyết hỉa cìn bao phủ toàn thân, nhưng mà thế lửa so với lúc ban đầu thì đã yếu đi vô số lần, chỉ còn lại một lớp mỏng manh.
Huyết hỏa vẫn như giòi trong xương, không có cách nào trừ tận gốc.
Nguyên Chúc suy yếu vô cùng, thế nhưng vẫn còn một hơi thở.
Phân hồn nhập vào trong bản thể.
Lúc này, Nguyên Chúc chậm rãi mở hai mắt, khi nhìn thấy Tần Tang thì khóe miệng cong lên một chút, muốn cười nhưng không cười nổi, khó nhọc nói:
-Để Minh Nguyệt đạo hữu chê cười rồi.
Tần Tang thúc giục chân nguyên, giúp bản thể hắn ngăn cản sóng gió, nói:
-Nguyên đạo hữu, ta và phân hồn của ngươi đã lập ra lời thề, cứu được ngươi rồi ngươi sẽ đưa ta rời khỏi gió lốc. Bây giờ tình huống của ngươi thế nào rồi, làm cách nào mới có thể cứu ngươi?