Chương 1496: Khôi Phục Vẻ Yên Tĩnh
Chương 1496: Khôi Phục Vẻ Yên Tĩnh
-Còn may, chưa chết được. Chuyện ước định ta đã biết...
Nguyên Chúc im lặng một chốc, con ngươi chuyển động, quét mắt nhìn những phương hướng khác, có hơi thương cảm nói:
-Đạo hữu bình yên vô sự, Nguyên mỗ cũng chẳng còn gì phải lo nghĩ. Chỉ là, bọn Cổ Hành hẳn là dữ nhiều lành ít...
Tần Tang gật đầu nói:
-Đạo hữu đã chuẩn bị nhiều đến bực này mà cũng chỉ tranh thủ được một tia hy vọng sống. Cổ Hành và Thải Y đạo hữu, trừ khi bọn họ có dị bảo có thể áp chế được loại tà hỏa này, nếu không thì khả năng sống sót cực kỳ nhỏ bé.
Nguyên Chúc nhẹ nhàng thở dài:
-Mà thôi! Minh Nguyệt đạo hữu,ta có biện pháp khu trục huyết hỏa trong cơ thể, khôi phục được tu vi, nhưng phải tránh được gió lốc quấy nhiễu, cần tìm một nơi có thể tĩnh tu mới được, làm phiền đạo hữu đưa ta về động phủ.
Tần Tang cảm thấy ngoài ý muốn:
-Đạo hữu không sợ bại lộ vị trí động phủ?
-Cổ cấm ở động phủ cực kỳ đặc biệt, Nguyên mỗ cũng phải phí một phen tâm huyết mới có thể khống chế được một bộ phận. Không có ta tự mình chỉ dẫn, cho dù đạo hữu biết rõ vị trí cũng không tìm được vị trí chính xác của động phủ. Đạo hữu qua đó nhìn là sẽ biết...
Nét mặt Nguyên Chúc không thay đổi, từ tốn nói.
-Đã như thế, tại hạ cũng muốn kiến thức một phen, động phủ trong gió lốc trông như thế nào.
Hai mắt Tần Tang sáng lên, mỉm cười nói.
Sau đó, Tần Tang dùng chân nguyên bao lấy quan tài băng, ngự kiếm bay hướng mà Nguyên Chúc vừa chỉ.
Trong lúc bay nhanh, Ngọc Phù vẫn luôn không có phản ứng gì, không biết là do hiện tại hắn cách Thất Sát Điện quá xa hay là do Thất Sát Điện đã đóng lại.
Không biết đã bay bao xa, Nguyên Chúc đột nhiên lên tiếng, bảo Tần Tang dừng lại.
Tần Tang vốn tưởng rằng động phủ sẽ được xây trên một hòn đảo nhỏ, không ngờ được chung quanh lại chẳng có vật gì, mảnh hải vực này hoàn toàn trống không, không tìm được bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy động phủ có tồn tại.
Hắn âm thầm đánh thức Thiên Mục Điệp, sử dụng thần thông Thiên Mục xong vẫn không thể phát hiện dị dạng như cũ.
Khó trách Nguyên Chúc lại tự tin như thế.
Tầm mắt Tần Tang xoay chuyển, rơi vào quan tài băng, chỉ thấy môi Nguyên Chúc khẽ nhúc nhích, không biết đang âm thầm niệm quyết thi triển cái gì.
Sau một khắc, vẻ mặt Tần Tang biến đổi, dường như cảm nhận được gi đó, đột nhiên cúi đầu nhìn vị trí dưới chân.
Mặt biển không có lấy một giây yên lặng, sóng cao trăm trượng dường như có thể nghiền nát tất thảy.
Lúc này, từ đáy biển truyền tới một trận dao động kỳ quái, chỉ chốc lát sau, một cột sáng màu trắng ngà “ầm” một tiếng xông ra khỏi mặt nước hóa thành một màn ánh sáng, xuất hiện dưới chân bọn họ.
Bên dưới màn sáng, thoạt nhìn giống như có một bộ phận của đỉnh một ngọn núi nhô lên.
Ngọn núi hoang vu dị thường, không thấy cỏ cây, chỉ có loạn thạch lởm chởm. Cổ cấm hình thành màn sáng bao phủ chung quanh, bảo hộ lấy mảnh vỡ ngọn núi cho tới tận hôm nay.
Màn sáng chấn động nhè nhẹ, lộ ra một cái khe, Tần Tang mượn thần thông Thiên Mục, xác nhận được bên trong không có nguy hiểm gì, chần chờ một chốc mới đi theo Nguyên Chúc chui vào khe hở.
Khe hở bên trên màn sáng bỗng nhiên khép lại, sau khi lóe lên một cái thì lại lần nữa chui xuống dưới đáy biển, biến mất giữa sóng lớn.
Sau khi đi vào, âm thanh gió lốc gầm thét đinh tai nhức óc lập tức biến mất.
-Linh khí cực kỳ mỏng manh...
Tần Tang cảm nhận một hồi, trong lòng thầm đưa ra đánh giá.
Hắn dò xét bốn phía, diện tích không coi là nhỏ, đằng trước có một cái sơn động, hẳn chính là động phủ, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy mây đen dày đặc, là do cổ cấm hiển hóa mà thành.
Cấm chế cổ ngăn toàn bộ hỗn loạn ở bên ngoài, khiến nơi đây giống như thiên đường.
Nguyên Chúc gấp gáp trở lại động phủ, nói với Tần Tang:
-Nguyên mỗ cần bế quan một thời gian mới có thể khôi phục, nơi này ngoại trừ động phủ thì không còn gì bí mật, đạo hữu cứ tự nhiên.
Dứt lời, Nguyên Chúc mở ra cấm chế động phủ, đi vào trong.
Tần Tang gật đầu, thấy Nguyên Chúc đã phong bế cấm chế động phủ liền tùy ý tìm một nơi, dùng kiếm mở ra một tòa động phủ, bày xuống mấy tầng linh trận cùng với cấm chế, coi như là một nơi điều tức tạm thời, chờ Nguyên Chúc xuất quan.
Sau đó, Tần Tang chạy quanh nơi này một vòng, quả nhiên y như lời Nguyên Chúc nói, vô cùng hoang vu.
-Cuối cùng cũng ra.
Trở lại động phủ, Tần Tang khoanh chân ngồi xuống, âm thầm than thở.
Lần trở lại Thất Sát Điện này dù thu hoạch tương đối khá nhưng mà lại liên tục gặp phải ba vị cao thủ Nguyên Anh kỳ, nguy cơ thường xuyên ập tới, trong lòng Tần Tang vẫn còn sợ hãi, cũng may là hết thảy đều hữu kinh vô hiểm.
-Ta còn sống tới tận bây giờ. Không ngờ được sau khi thoát khỏi ma cấm, có mấy lần suýt chút nữa đã hình thần câu diệt.
Bạch chui ra từ túi Thi Khôi, nghiêng đầu dò xét Tần Tang, thấy hắn cực kỳ đáng ghét.
Hắn lấy ra một cái ngọc giản, ghi lại toàn bộ hiểu biết của bản thân về Thương Lãng Hải cùng với đủ loại bảo vật, giao cho Bạch, nói:
-Tạm thời chỉ có thể ở lại nơi này, trước tiên đạo hữu hãy khôi phục lại tu vi, nhìn những thứ này xem thử xem có thể nhớ lại thứ gì hay không.
Bạch hậm hực nhận lấy, đi sang một gian động phủ khác.
Toàn bộ không gian khôi phục vẻ yên tĩnh.