Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 1499 - Chương 1499: Xưa Không Bằng Nay

Chương 1499: Xưa Không Bằng Nay Chương 1499: Xưa Không Bằng Nay

-Càng nhanh càng tốt...

Bạch nghe vậy thì mừng rỡ, nói lời cảm tạ, trốn vào túi Thi Khôi.

Tần Tang cất hết vật phẩm vào Thiên Quân Giới, đi ra khỏi động phủ.

Nguyên Chúc mở cổ cấm chế, hai người xuyên qua khe hở, lát sau đã đặt mình vào trong gió lốc.

Tần Tang âm thầm quan sát, gió lốc tàn phá, không có cách nào xác định có cùng một vị trí với lúc đi vào hay không, mặc dù bản thân đã quay lại đây cũng không tìm thấy động phủ, đây là lý do mà Nguyên Chúc dám đưa hắn quay về đây.

Nguyên Chúc nhìn xung quanh, sau đó bay về một hướng, Tần Tang vội vàng đuổi theo.

Trên đường, hai người tranh thủ những thời gian cuối cùng để nói chuyện.

-Rời khỏi gió lốc rồi thì còn cách Đông Môn đảo bao xa?

Tần Tang hỏi.

-Đạo hữu đi theo hướng ta chỉ, sau khi rời khỏi đây thì chắc hẳn ở phía bắc Đông Môn đảo, phía đông bắc Thiên Hưng đảo...

Nguyên Chúc bảo Tần Tang lấy bản đồ ra, chỉ vị trí cho hắn.

Sau đó, vẻ mặt Nguyên Chúc lộ ra mấy phần do dự, lấy một chiếc vảy kỳ lân đưa cho Tần Tang.

Chiếc vảy này cũng giống như cái vảy trước đó, chỉ là ánh sáng rực rỡ hơn, hình như bên trong đang phong ấn một cấm chế nào đó.

-Đạo hữu có ý gì?

Tần Tang ngắm nghía chiếc vảy, có chút bất ngờ, hỏi.

-Nguyên mỗ bị người xa lánh, đã là người cô độc, mặc dù không tính là bằng hữu của đạo hữu, nhưng lần này liên thủ chạy thoát khỏi ma chưởng của Cửu Phượng Vương, cũng coi như có chút giao tình. Nếu đạo hữu không để bụng đến sự khác biệt huyết mạch của ta và đạo hữu thì hãy cầm chiếc vảy này, sau này đến tìm Nguyên mỗ, cứ ở gần đó kích hoạt cấm chế trong vảy, Nguyên mỗ sẽ ra gặp đạo hữu.

Vẻ mặt Nguyên Chúc tỏ rõ vẻ cô đơn, giọng đầy thương cảm.

Tần Tang trầm mặc trong chốc lát, nhận lấy vảy kỳ lần, suy nghĩ một lát, bày tỏ suy nghĩ:

-Đạo hữu hà tất phải câu nệ huyết mạch? Theo ta thấy, mấu chốt phá cục của đạo hữu có lẽ không nằm ở Yêu tộc, mà là Nhân tộc hoặc bí pháp Vu tộc.

-Đa tạ đạo hữu đã nhắc nhở!

Ánh mắt Nguyên Chúc sáng ngời, sinh ra mấy phần hi vọng.

Tâm trạng Nguyên Chúc tốt hơn nhiều, lại bắt đầu nói chuyện không ngừng, đòi tín vật của Tần Tang, hứa hẹn có duyên sẽ gặp lại.

Phi độn một lúc lâu, cuối cùng cũng đi tới bên bờ gió lốc.

-Nguyên đạo hữu, sau này sẽ còn gặp lại!

Tần Tang chắp tay với Nguyên Chúc, quay người bay ra khỏi bình phong, Nguyên Chúc đưa mắt nhìn theo, tiễn Tần Tang xong thì lùi về gió lốc, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Sau khi bay ra khỏi gió lốc.

Tần Tang lấy bản đồ ra tìm vị trí của mình.

-Không ở gần Đông Môn đảo cũng tốt, đỡ bị cuốn vào sóng gió gì đó.

Tần Tang tự nhủ với mình.

Hắn chuẩn bị đi đến Thiên Đạo Tông gặp tên kiếm tu họ Ninh kia trước, tìm được Truyền Tống Trận cổ mới là chuyện quan trọng nhất.

Thiên Đạo Tông chính là đệ nhất đại tông của chính đạo Nhân tộc, khí tượng khoáng đạt, nhưng sơn môn có hơi xa, ở hải vực Tây Bắc Thương Lãng Hải, đi đến đó không cần đi qua Thiên Hưng đảo.

Tần Tang tìm tới một hòn đảo tên là Đại Tự Châu, có một phân bộ không lớn không nhỏ của thương hội Quỳnh Vũ.

Chọn đường xong, Tần Tang lập tức ngự kiếm khởi hành.

Đại Tự Châu.

Diện tích rộng lớn, trên đảo có một phố chợ cho tu tiên giả, ở trung tâm hòn đảo gần hải vực.

Một vệt kiếm quang bay từ xa tới, khi cách Đại Tư Châu một đoạn, kiếm quang thu lại, một người trẻ tuổi xuất hiện, đó chính là Tần Tang. Hắn liếc nhìn hòn đảo ở phía xa, sau đó đội mũ lên, áp chế khí tức, thoắt một cái biến thành một tên tu sĩ bình thường.

Thành trì xây ở trên vùng bình nguyên giữa hòn đảo, Tần Tang bay đến, nhìn qua thành trì.

Lúc này mặt trời đã ngả về tây.

Tần Tang tranh thủ vào thành lúc hoàng hôn, đi vào phố chợ, hỏi vị trí phân bộ của thương hội Quỳnh Vũ, sau đó đi thẳng đến phân bộ.

Cửa tiệm của phân bộ thương hội Quỳnh Vũ khá có khí thế, xây ở ven sông, các loại nghề của người tu tiên đều có, có uy tín, cũng rất có tiếng tăm.

Trong cửa tiệm người đến kẻ đi, thị nữ bận bịu quay qua quay lại, trên lầu hai có một lão giả ngồi trên ghế dựa, đang nhàn nhã thưởng trà, quan sát cửa tiệm, chỉ tự mình tiếp đón những vị khách quan trọng.

Lúc này, một người mặc áo choàng màu đen đi tới.

Lão giả vừa uống ly linh trà, cảm nhận được khí tức thâm hậu của người mặc áo choàng, ánh mắt đột nhiên khựng lại, lập tức đặt chén trà xuống, vội vã xuống lầu.

-Vị tiền bối này...

Một thị nữ tươi cười chào đón, đang định nói gì đó thì nghe thấy tiếng của ông lão:

-Ngươi đi xuống trước đo, lão phu tự mình tiếp đón khách quý.

-Nô tỳ tuân lệnh!

Thị nữ vội vàng hành lễ với người đi tới, lui xuống dưới.

Nàng ta thầm kinh ngạc, có thể được đại nhân đích thân tiếp đãi, ít nhất cũng là cao thủ Giả Đan Cảnh, người mặc áo choàng đội mũ kia không để lộ ra điều gì, không ngờ tu vi lại cao như vậy.

-Đạo hữu là quản sự của thương hội Quỳnh Vũ?

Tần Tang nhìn lão giả.

Người này tuy là tu sĩ Kết Đan Kỳ, nhưng người mang mộ khí, có lẽ đang chuẩn bị an hưởng tuổi già ở đây.

-Tại hạ họ Liễu, là quản sự của thượng hội Quỳnh Vũ, không biết pháp hiệu của đạo hữu là gì? Muốn mua đan dược pháp bảo hay là bán bảo vật gì...

Lúc này, Liễu quản sự nhìn thấy Tần Tang lặng lẽ rút ra một tấm lệnh bài, đồng tử ông ta đột nhiên co lại, thái độ nhất thời trở nên thân thiết hơn, mải miết nói: -Xin mời đạo hữu, chúng ta vào tĩnh thất nói kỹ càng!

-Được.

Tần Tang đi theo Liễu quản sự tới tĩnh thất ở lầu hai.

Liễu quản sự phong bế cấm chế, ngồi xuống đối diện Tần Tang, dâng linh trà: -Hóa ra là Thanh Phong đạo trưởng, mặc dù tại hạ ở nơi hẻo lánh Đại Tự Châu này nhưng cũng có nghe về đạo hữu, không ngờ có thể gặp được Thanh Phong đạo trưởng. Hôm nay mới biết, nghe danh không bằng gặp mặt!
Bình Luận (0)
Comment