Chương 1505: Kẻ Tàn Nhẫn
Chương 1505: Kẻ Tàn Nhẫn
Đối phương có năm người, triền khai trận hình Nhạn Sí, chặn đường đi của Bạch, tất cả đều là cao thủ Kết Đan Kỳ.
Ở giữa là một lão giả mặc hoa phục, râu tóc bạc trắng, vẻ mặt lạnh lùng, khí chất bất phàm.
Người này đứng chắp tay, giống như một ngọn núi cao, lão nhìn Bạch chằm chằm, ánh mắt đậm vẻ kiêng dè.
Lúc này, Tần Tang và Phí Du xuất hiện.
Lão giả mặc hoa phục đổ dồn ánh mắt vào bọn họ.
“Họ Phí kia, đồ ăn cây táo rào cây sung, dám cấu kết với kẻ phản bội thương hội, mật báo cho hắn!”
Một gã thanh niên chỉ vào Phí Du, chửi ầm lên.
“Tiền bối, lão già kia chính là Tả phó sứ.”
Vẻ mặt Phí Du sường sượng, không ngờ Tả phó sứ lại đến nhanh như vậy. Điều khiến hắn càng lo lắng hơn là đối phương thế lớn, có tận năm người, không chỉ có Tả phó sứ, những người khác cũng là tinh anh trong thương hội, phần thắng của phe mình rất nhỏ.
Nhưng bây giờ hối hận cũng vô dụng.
-Đồ không biết sống chết!
Lão giả mặc hoa phục liếc Phí Du đầy khinh bỉ, lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn về phía Tần Tang: “Các hạ chính là Thanh Phong đạo trưởng đó sao?”
Tần Tang nheo mắt lại, đảo qua năm người.
Thực lực của Tả phó sứ e là không kém Trâu lão. Ngoài hắn ra thì còn có một tên cao thủ Kết Đan hậu kỳ, tu vi của thanh niên mặc kính trang kia cũng ngang ngửa với Phí Du, hai tên còn lại đều là tu sĩ Kết Đan trung kỳ.
Bên ngoài mình chẳng qua chỉ là Kết Đan trung kỳ, Tả phó sứ vậy mà lại mang nhiều thuộc hạ đến như vậy, có thể nói là hưng sư động chúng.
Tần Tang nhủ thầm.
Hắn đã âm thầm truyền âm cho Bạch và Phí Du, quyết định ra tay.
Chỉ có mấy người như thế còn chưa đủ để dọa hắn.
Thấy Tần Tang không trả lời, Tả phó sứ cũng không nổi giận, bình thản nói: “Đạo trưởng có một luyện thi mạnh như vậy, may mà Tả mỗ không xem thường ngươi.”
Bạch rất giận, muốn chất vấn Tả phó sứ, ngươi đã gặp luyện thi nào thông minh thế này chưa?
-Thương hội Quỳnh Vũ thanh lý môn hộ, mong các vị đạo hữu tạo điều kiện thuận lợi, tất cả tổn thất sẽ do thương hội gánh chịu! Tả mỗ lấy danh phó sứ thương hội Quỳnh Vũ, mong các vị thương minh đạo hữu ra tay giúp đỡ, tương lai tất có báo đáp!
Tả phó sứ đột nhiên giơ một tấm lệnh bài lên cao, giọng nói hùng hồn, truyền khắp cả con phố dài.
Bên trong cửa hàng xung quanh đều náo động.
Sắc mặt Tần Tang chợt biến.
-Động thủ!
Lời còn chưa dứt, trên người Tần Tang bộc ra ánh xanh mãnh liệt.
Cánh phượng hiện, giao ảnh ra.
Một tiếng xé gió dồn dập chói tai vang lên giữa đường như sấm rền.
Độn quang ba màu thế như lôi đình, lao thẳng tới Tả phó sứ.
Đồng tử của Tả phó sứ đột nhiên co rụt lại.
Tất cả mọi người khác đều hoảng sợ, bị chấn kinh bởi độn thuật mà Tần Tang bộc phát ra trong nháy mắt.
Bọn họ vốn cho rằng bằng năm người phe mình, muốn bắt được đối phương cũng không phải việc khó gì, hành động triệu tập trợ thủ của Tả phó sứ cũng không cần thiết, quá cẩn thận rồi.
Không ngờ độn thuật của đối phương vượt xa tưởng tượng của bọn họ, nếu như là một lòng muốn chạy trốn, bọn họ không có lòng tin có thể ngăn cản được đối phương.
Cùng lúc đó, Bạch và Phí Du chia ra phóng nhanh về phía kẻ địch của mình.
Tần Tang để Phí Du cuốn lấy thanh niên kính trang kia.
Bạch kết thúc tính mệnh của Liễu quản sự, tiếp đó phóng tới một tu sĩ Kết Đan hậu kỳ khác.
Mấy người Tả phó sứ cấp tốc làm ra phản ứng, Tần Tang không chọn chạy trốn, mà lại chủ động chia binh, chính hợp ý bọn họ.
Tay áo Tả phó sứ chấn động, một cây thạch trượng đầu rồng màu đen xuất hiện trong tay, cây trượng này không biết được luyện chế từ linh tài gì, sáng bóng như ngọc, toàn thân tản ra ánh đen như ẩn như hiện, lúc chấn động, một luồng dao động kì dị lan ra.
Tay cầm Long Trượng, Tả phó sứ lạnh lùng nhìn Tần Tang xông tới, không tránh không né, mạnh mẽ nện Long Trượng xuống.
Bốn người khác cũng lập tức lấy ra pháp bảo của mình.
Thanh niên kính trang đón đánh Phí Du.
Tu sĩ Kết Đan hậu kỳ kia một mình phóng về phía Bạch, hắn ta tự tin nhờ dựa thực lực của mình, cho dù không trấn áp được Bạch, dây dưa hắn một đoạn thời gian cũng không thành vấn đề.
Mục tiêu của bọn họ là Thanh Phong đạo trưởng, chỉ cần mấy người Tả phó sứ bắt được hắn ta, đó chính là một công lớn, những người khác thì không cần suy xét quá nhiều.
Thế nên, hai tu sĩ khác riêng từng người tế ra pháp bảo của mình, một trái một phải, phối hợp Tả phó sứ giáp công Tần Tang.
‘Vù!’
Gió mạnh đập vào mặt.
Một cái xích sắt băng lam và một thanh phi đao màu xanh nhạt phá không lao tới, càng đáng sợ là bên trong thạch trượng đầu rồng, hắc quang che kín bầu trời, như một con Hắc Long chân chính từ trên trời rơi xuống, mang đến áp lực đáng sợ.
‘Ầm ầm!’
Mặt đất nổ tung, cổ thụ bị gãy.
Cảnh đường phố mùa thu trong nháy mắt bị phá hư không còn một mảnh.
Nếu không có linh trận che chở, sợ rằng cửa hàng xung quanh cũng phải bị liên lụy, sập xuống vài căn.
Ánh mắt Tần Tang lạnh lẽo, búng tay một cái như sớm đã có chuẩn bị, Ô Mộc kiếm hiện hình trước mặt hắn, bộc phát ra kiếm mang chói mắt, khí thế không kém cỏi hơn thạch trượng đầu rồng chút nào.
Kiếm Luân lại xuất hiện.
Ngay sau đó, Hắc Long tung người đánh xuống.
‘Ầm!’
‘Ầm! Ầm!’
Sắc mặt Tần Tang trắng đi, thân hình dừng lại.
Ô Mộc kiếm bay ngược về, Kiếm Luân tàn phá.
Lấy một địch ba, một vị trong đó còn là cao thủ hàng đầu, lấy thực lực của Tần Tang cũng có hơi miễn cưỡng. Hắn toàn lực thúc giục chân nguyên, Ô Mộc kiếm lại ngưng tụ Kiếm Luân lần nữa.
Nhưng đám Tả phó sứ không có khả năng cho hắn cơ hội tỉnh lại, đều dùng hết toàn lực, ba kiện pháp bảo hơi dừng lại, rồi bộc phát ra ánh sáng mãnh liệt, không giữ lại chút nào, thẳng đến bản thể của Tần Tang.
Hình như đại cục đã định.
Nhưng bọn họ không chú ý tới, tại lúc giao thủ, Tần Tang âm thầm vung Hỗn Nguyên Đồng Tâm Hoàn ra.
Bảo hoàn sáng lên giữa không trung, một bóng dáng hiện ra, chính là Song Đầu Hống. Song Đầu Hống vặn mình một cái, không chút do dự phóng tới đối thủ của Bạch.
-Cẩn thận!
Tả phó sứ phát hiện ra Hỗn Nguyên Đồng Tâm Hoàn đầu tiên, nhắc nhở đồng bạn.