Chương 1507: Biến Mất Trong Hư Không
Chương 1507: Biến Mất Trong Hư Không
Cửa hiệu hoàn toàn yên tĩnh.
-Rút lui!
Tả phó sứ không còn ôm hi vọng, khẽ quát.
Hai tu sĩ Kết Đan Kỳ dựa gần Tả phó sứ, ba người triệu hồi pháp bảo, tầm mắt quét qua, nhắm ngay chỗ yếu kém nhất, cũng chính là phương hướng của Song Đầu Hống.
‘Vụt vụt...’
Thạch trượng đầu rồng thay đổi phương hướng, đột nhiên đánh ngang về phía Song Đầu Hống.
Ô quang như thác nước, Hắc Long gầm thét.
Xung quanh cửa hàng lấp lóe ánh sáng lạ, bị uy năng của thạch trượng đầu rồng lan tới, tất cả vòng bảo hộ do linh trận phòng hộ hình thành nên đều bị kích thích. Toàn bộ phố dài chấn động mãnh liệt không ngừng giống như địa long trở mình, khiến người ta kinh hãi vô cùng.
Chỉ một thoáng, trên đường cái sắc trời lờ mờ.
Nơi trung tâm gióc lốc, ba bóng dáng của mấy người Tần Tang đều tới.
Thi khí, huyết quang và kiếm mang của Ô Mộc kiếm hòa lẫn, khí thế so với thạch trượng đầu rồng còn mạnh hơn mấy phần, ánh sáng lạ tự như dâng lên, giao hòa vào nhau, nhấn chìm mấy người Tả phó sứ.
Vẻ mặt hai tu sĩ Kết Đan trung kỳ kinh hoàng, theo sát lấy Tả phó sứ phá vòng vây, đồng thời tế pháp bảo của bản thân ra, ý đồ ngăn cản công kích của mấy người Tần Tang.
Đáng tiếc bọn họ không chỉ có thực lực yếu, ngay cả số lượng cũng ít hơn đối thủ một người, làm sao có thể ngăn trở thế công đáng sợ như vậy.
Trong lòng hai người rất rõ việc này.
Trong mắt bọn họ lóe qua vẻ đau thương, chợt không chút do dự toàn lực thúc giục chân nguyên, điên cuồng trút vào pháp bảo, sau đó sắc mặt hai người trắng bệch, hét lớn:
-Bạo!
‘Rắc!’
‘Ầm!’
Hai món pháp bảo lại đồng thời tự bạo.
Xích sắt băng lam đứt thành từng khúc, mảnh vỡ bay tứ tung, phi đao xanh nhạt cũng trong nháy mắt nổ tung thành bột mịn.
Pháp bảo tự bạo, chặn được kẻ địch trong chốc lát.
Hai người bị phản phệ, khóe miệng chảy máu, nhưng bọn họ không dám chần chờ tí nào, nhanh chóng lấy ra mấy tấm linh phù ấn lên người, tốc độ tăng vọt.
Cùng lúc đó, Tả phó sứ cũng dùng trượng đá đầu rồng ép lui Song Đầu Hống, mở ra một lỗ hổng.
Thật ra là Tần Tang mệnh lệnh Song Đầu Hống không cần liều chết ngăn cản.
Vây ba thiếu một, từng bước tiêu hao sức mạnh của kẻ địch.
Hắn muốn bắt sống, điều tra rõ vì sao thương hội Quỳnh Vũ lại gây bất lợi cho hắn, kẻ thù là ai. Sức mạnh của hắn đến từ độn thuật vượt xa cùng cấp tu sĩ, mấy người Tả phó sứ không thể chạy ra lòng bàn tay của hắn.
Song Đầu Hống tránh đi.
Tả phó sứ mở ra một con đường sống, trong mắt ba người dấy lên ánh sáng hy vọng, vội xông ra vòng vây.
Nhưng chưa từng nghĩ, bọn họ còn chưa xông ra phạm vi của con phố, trước mắt đột nhiên sáng lên, bỗng thấy một bóng người lóe lên, ngăn ở phía trước bọn họ, chính là Tần Tang.
Tần Tang lạnh lùng nhìn ba người, hất tay áo lên.
Sáu cây Ma Phiên tinh xảo xuất hiện, ba mũi tên đen do Cửu U Ma Hỏa ngưng tụ huyễn hóa thành, phóng vụt ra. Dưới cái nhìn của mọi người, Tần Tang không muốn để lộ Cửu U Ma Hỏa nên làm một tầng ngụy trang, dao động của Ma Hỏa cũng bị áp chế.
Mũi tên đen lao thẳng tới trước mặt ba người.
Cùng lúc đó, Bạch và hóa thân đã đuổi theo, lại lần nữa bao vây kẻ địch.
Tả phó sứ kinh sợ đến cực điểm, trong lòng nháy mắt chìm vào đáy cốc.
Vừa rồi, Tần Tang chỉ dùng bảy phần mười thực lực, khi độn thuật cường đại của hắn được bày ra thực sự, thứ mang đến cho mấy người Tả phó sứ chỉ có tuyệt vọng.
Trong tuyệt vọng, Tả phó sứ đột nhiên quăng trượng đá trong tay ra.
Chỉ nghe một tiếng nổ đinh tai nhức óc, Tả phó sứ thế mà cũng lựa chọn tự bạo trượng đá đầu rồng.
Hai người khác cũng có vẻ mặt hung ác, tế pháp bảo mới, dồn hết sức còn lại, mục tiêu đều là Tần Tang.
Đây là cơ hội duy nhất của bọn họ, chỉ cần bọn họ có thể tru sát chính chủ thì không cần lo lắng nhiều về những người khác nữa, có thể sẽ phá vỡ được tình thế nguy hiểm.
Trượng đá đầu rồng chính là pháp bảo bản mệnh Tả phó sứ ôn dưỡng nhiều năm, trượng đá tự bạo ở khoảng cách gần, uy lực cực kỳ đáng sợ, trận phiên rung mạnh, hiểm hóc tách ra được, mũi tên đen bị Ma Hỏa bao phủ.
Hắc quang bộc phát, như một vầng hắc dương, thôn phệ hết thảy, bao gồm ba mũi tên đen.
Mặc dù Tần Tang có phòng bị, thế nhưng thấy thanh thế của trượng đá đầu rồng, sắc mặt hai mắt đều hơi nghiêm túc thêm, cũng may trong lòng hắn vẫn luôn có vài phần cảnh giác, lập tức thu hồi Ma Phiên bay ngược.
Linh cơ trong Hư không hỗn loạn, kiếm khí và linh lực đan xen, hình thành nên một cơn gió lốc.
Tần Tang phản ứng kịp thời, nhanh chóng lùi lại đồng thời tế ra Ô Mộc kiếm liên tục chém xuống, tháo bỏ xuống từng đợt xung kích một.
Đúng lúc này, Tả phó sứ cười gằn, lại liều chết xông lên trước, lật chưởng đánh ra một cái, chợt một điểm lam quang đột ngột bay ra từ bên trong gió lốc.
Bản thể của vầng sáng là một ngọc châu màu lam lớn chừng hạt gạo.
Ngọc châu màu lam bay thẳng đến chỗ Tần Tang.
So với thanh thế của trượng đá đầu rồng tự bạo, lam quang cực kỳ không đáng chú ý.
Thế nhưng mà chẳng biết tại sao, khi nhìn đến ngọc châu màu lam, trái tim Tần Tang đột nhiên nhảy một cái, có loại cảm giác hồi hộp, cứ như vật này có thể mang cho hắn uy hiếp cực lớn.
Đồng tử Tần Tang đột nhiên co rụt lại, tin tưởng trực giác của mình, ngự sử Kiếm Luân mạnh mẽ chém về phía ngọc châu màu lam, đồng thời không chút do dự bứt ra bay ngược lại.
Không ngờ, ngọc châu màu lam bị đánh phải, Kiếm Luân lại giống như chém vào không trung.
Một màn kinh người xuất hiện.
Ngọc châu màu lam hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, xuyên qua Kiếm Luân, như chậm mà nhanh, trong chớp mắt đã tới gần Tần Tang.
Nổ cái ‘Ầm’, huyễn hóa ra một đám lửa, lóe lên rồi diệt, sau đó một loại dao động vô cùng quỷ dị bộc phát ra từ bên trong ngọc châu, trong nháy mắt đã biến mất trong hư không.