Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 151 - Chương 151: Rời Khỏi Phường

Chương 151: Rời Khỏi Phường Chương 151: Rời Khỏi Phường

-Ầm! Ầm!

Cửa viện đột nhiên bị người đập ầm ầm, hai chủ tớ đang dùng cơm, sắc mặt đều tràn đầy căng thẳng.

Chu bá giận không kiềm được, bỗng nhiên đứng dậy:

-Cái tên lưu manh kia lại tới nữa, ta đây đi liều mạng với hắn!

Tống Dĩnh liền vội vàng kéo hắn lại:

-Chu bá đừng tức giận, để hắn chửi mấy câu cho đã là được, ở trong phường, hắn không dám động tay động chân bắt nạt người phàm chúng ta đâu, ông cầm cái chiêng đi, chỉ cần hắn dám động tay động chân thì cho hắn biết mùi ngay.

Chu bá đấm ngực dậm chân:

-Nhưng mà... Đời này của tiểu thư cũng bị chậm trễ mất thôi!

Tống Dĩnh đeo mạng che mặt, nàng biết rõ mạng che mặt không ngăn được ánh mắt của người tu tiên, một mực an phận thủ thường, tuyệt đối không đi lung tung, nhưng dù cẩn thận mấy cũng có sơ sót, bị một người tu tiên nhìn thấy dung nhan, bắt đầu dây dưa, mỗi ngày đều tới quấy rối.

May mà quy củ của Thiếu Hoa Sơn nghiêm khắc, mà Tống Dĩnh cũng không phải người không có lai lịch, người kia không dám làm loạn.

Nhưng Tống Dĩnh biết rõ đây không phải kế lâu dài, tiên phàm khác nhau, người nọ cho dù có cảnh giới thấp thì cũng có thể có vô số biện pháp để đối phó với một người phàm, cho nên Tống Dĩnh một mực chịu đựng, không dám chọc giận hắn.

‘Kẹt kẹt.’

Tống Dĩnh mở cửa ra một chút, lại kinh ngạc phát hiện người nọ đang chững chạc đàng hoàng đứng chắn trước cửa.

Mặc dù vẫn là một thân đầy mùi rượu, nhưng ánh mắt không dâm tà như trước nữa, cũng không nói những lời không đúng đắn, ngược lại còn cúi người trước nàng, cung cung kính kính nói:

-Tống tiểu thư, trước đó ta có mắt không tròng, xin Tống tiểu thư thứ tội, cho tiểu nhân một cơ hội hối cải sửa đổi. Tiểu nhân thề, sau này tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt Tống tiểu thư lần não nữa, không thì trời giáng sét, chết không yên!

Tống Dĩnh kinh ngạc, hoàn toàn ngây ngẩn cả người, trăm mối tơ vò không biết lí giải ra sao, tại sao cái tên lưu manh này lại đột nhiên thay đổi tính tình.

Nàng nhìn người nọ vừa trịnh trọng thề thốt, vừa quay sang cúi đầu khom lưng, thật cẩn thận mà cười làm lành:

-Tiền bối, ngài thấy như thế này thì sao?

Tần Tang đi ra từ góc tối, trầm giọng nói:

-Cút đi, sau này đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa, nếu không sẽ lột da ngươi đấy!

-Vâng vâng vâng, tiểu nhân cút ngay, cút ngay...

Thanh niên tè ra quần mà cút đi, không dám quay đầu lại.

Tần Tang nhìn Tống Dĩnh vẫn còn ngờ vực không nguôi, điềm đạm hỏi:

-Cô nương, cô chính là Tống Dĩnh sao?

Tống Dĩnh nắm chặt nắm đấm cửa:

-Khởi bẩm Thượng Tiên, ta là Tống Dĩnh, đa tạ Thượng Tiên hỗ trợ đánh đuổi ác tặc, Tống Dĩnh vô cùng cảm kích.

Nàng không thấy vui mừng khi tên lưu manh bị đuổi đi, ngược lại còn hoảng sợ. Hơn.

Một người có thể khiến cho một tên lưu manh e sợ như thế, lỡ như có ý đồ gì, nàng không hề có sức để chống cự.

Tần Tang nhìn Tống Dĩnh siết chặt nắm tay trắng bệch vì sợ hãi, cười nói:

-Tống tiểu thư không cần phải sợ, ta không có ác ý gì với cô, Tống Hoa là ân nhân cứu mạng của ta, ta đặc biệt đến để tìm cô.

-Tống Hoa, đại ca!

Tống Dĩnh kinh hô, quên mất cả nỗi sợ, bước lên một bước, nét mặt đầy vội vã, truy hỏi:

-Thượng Tiên, đại ca ta còn sống không, bây giờ huynh ấy đang ở đâu?

Tần Tang nhìn xung quanh một chút, nói:

-Tống tiểu thư, không ngại thì chúng ta vào trong hẵng nói.

. . .

Ba người ngồi đối diện nhau.

Nhìn thấy một già một trẻ trước mặt ôm đầu khóc rống, trong lòng Tần Tang thầm thở dài, hắn gần như không giấu diếm gì cả, dù gì thì hắn cũng biết gì nhiều về Tống Hoa.

Tần Tang lấy túi gấm bảy màu ra, đặt lên bàn:

-Đây là Túi Giới Tử của Tống Hoa, ngày đó ta được ân công cứu, thoát ly hiểm cảnh, đã thề nếu có cơ hội sẽ mang nó trở về Tống gia. Bên trong vốn có tám khối linh thạch, các ngươi không có cách mở Túi Giới Tử ra, những linh thạch đó cho các ngươi hết, đồ bên trong ta cũng có thể lấy ra giúp các ngươi.

Tần Tang liền lấy hai mươi khối linh thạch ra, đặt lên bàn.

Túi Giới Tử của Tống Hoa thực ra cao cấp hơn Khôi Âm Tông cùng Nguyên Chiếu Môn, không gian lớn hơn một chút, nhưng Tần Tang cũng không luyến tiếc quá mức.

Hắn đã nhớ kỹ Tống gia kiếm quyết trong lòng, cũng cùng với Huyền Âm Sách và gia phả Tống Thị, vật về nguyên chủ.

Điều khiến Tần Tang phải nhìn bằng cặp mắt khác chính là Tống Dĩnh khóc lớn một hồi thì nhanh chóng nén bi thương trong lòng, khôi phục tỉnh táo, kinh ngạc nhìn đồ vật trên bàn, trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên nói với Chu bá:

-Chu bá, sắc trời đã tối, để ta đỡ ông đi nghỉ ngơi cái đã.

Nhìn bóng lưng Tống Dĩnh, Tần Tang có hơi bất ngờ, trầm tư chốc lát, mỉm cười tự giễu.

-Thượng Tiên.

Tống Dĩnh trở về, ngồi xuống trước mặt Tần Tang, hai mắt sáng ngời nhìn Tần Tang:

-Không biết Thượng Tiên đã nhìn qua gia phả Tống gia của chúng ta chưa, tổ tiên nhà ta vốn là đệ tử Thiếu Hoa Sơn, bởi vì lập được đại công nên khi rời tông môn được ban thưởng một kiếm ý pháp chỉ. Thiếu Hoa Sơn có lệnh, hậu nhân Tống gia nắm giữ kiếm ý pháp chỉ, có thể trực tiếp bái nhập Thiếu Hoa Sơn, bây giờ kiếm ý pháp chỉ đang nằm trong mộ phần của tổ tiên ta.

-Tống tiểu thư cũng biết kiếm ý pháp chỉ?

Tần Tang hỏi:

-Không biết những lời này của Tống tiểu thư có ý gì?

Tống Dĩnh gật đầu:

-Ngày đó đại ca đi vội vàng, chỉ kịp để lại một phong thư cho ta, trong thư nói ra một bí mật, bảo ta cần phải nhớ kỹ. Ta một mực chờ đợi đại ca trở về, giờ thì đại ca đã… Ta là một người phàm, dù có giữ bí mật này thì không có bất cứ ý nghĩa gì. Không biết Thượng Tiên có nguyện ý nhận kiếm ý pháp chỉ không, nếu nguyện ý, ta đây xin đưa cho Thượng Tiên.
Bình Luận (0)
Comment