Chương 152: Công Đạo
Chương 152: Công Đạo
Tần Tang bôn tẩu đến đây cũng là vì chuyện này, nghe thấy những lời Tống Dĩnh nói, trong lòng biết nàng thông minh khác thường, không cần phải làm bộ làm tịch, nhân tiện nói:
-Tống tiểu thư có yêu cầu gì?
Dường như Tống Dĩnh đã có phương án suy tính từ lâu, quả quyết trả lời:
-Ta chỉ có hai yêu cầu, thứ nhất, xin Thượng Tiên mang chúng ta rời khỏi phường Vấn Nguyệt, đi tìm một quốc gia phàm giới để an cư, sinh sống ổn định. Thứ hai, nếu như sau này ta có con, thân mang linh căn, xin Thượng Tiên chấp nhận thu nhận nó làm đồ đệ! Chúng ta lập khế ước, xin quản sự phường Vấn Nguyệt làm chứng.
Hai yêu cầu này khiến Tần Tang ngạc nhiên vô cùng.
Hắn vốn tưởng rằng Tống Dĩnh sẽ cầu hắn giúp đỡ đoạt lại Tống trạch*,còn đang suy nghĩ xem phải khuyên nhủ Tống Dĩnh thế nào, hoặc hứa hẹn chờ sau này thực lực mạnh mẽ thì lại đến gây phiền phức cho Lý gia.
*Tống trạch: nơi ở của nhà họ Tống
Không ngờ nàng lại muốn trực tiếp rời khỏi phường Vấn Nguyệt, người phàm mà đã rời đi thì sẽ không trở về được.
Tống Dĩnh cười khổ nói:
-Cho dù Thượng Tiên có hỗ trợ đoạt lại Tống trạch thì sao, người phàm chúng ta hiền tài gánh tội, có thể trụ được sao? Ta đã nhìn thấu từ lâu, trong mắt của những người tu tiên, người phàm chẳng khác gì heo lợn. Ta có một thân võ nghệ, đến phàm giới ít nhất cũng có sức tự vệ, sẽ không để người khác ức hiếp.
Có người cầu tiên mà không có cửa, có người lại sợ như sợ cọp.
Tần Tang bùi ngùi than thở, nghiêm mặt nói:
-Hai chuyện này đều không khó, ta đều đáp ứng cho cô được hết. Nếu như con của cô thật sự có thiên phú, mà ta may mắn đột phá được Trúc Cơ kỳ, thì dẫn nó gia nhập Thiếu Hoa Sơn cũng không phải việc khó.
. . .
Ba ngày sau.
Tần Tang mang theo ba người Tống Dĩnh tìm đến quản sự phường Vấn Nguyệt.
Một người nữa là thiếu niên đã quyết định bên Tống Dĩnh cả đời, tính tình không tệ, không bận tâm đến những gì Tống Dĩnh đã trải qua.
Trước đó sợ chọc giận người tu tiên kia, hai người chỉ dám âm thầm thổ lộ lòng minh, hiện tại rốt cuộc cũng có thể quang minh chính đại ở bên nhau, người này cũng nguyện ý đi đến phàm giới cùng Tống Dĩnh.
Dưới sự chứng kiến của quản sự, hai người định khế ước, chuyện kiếm ý pháp chỉ đương nhiên không hề đề cập tới.
Bốn người xuống núi, đi đến một quốc gia lớn phồn hoa nhất ở dưới chân núi.
Tần Tang lấy hết kim ngân trong Túi Giới Tử ra, giao cho Tống Dĩnh, chỉ dựa vào chừng này cũng đủ trở thành hào phú một phương rồi. Sau khi thu xếp xong mọi thứ, Tống Dĩnh đi theo Tần Tang quay về phường Vấn Nguyệt, đi đến trước mộ tổ Tống gia.
Muốn lấy kiếm ý pháp chỉ, không chỉ cần có huyết mạch Tống gia mà còn phải có một tấm linh phù đặc biệt.
Tần Tang nhận linh phù mà Tống Dĩnh đưa cho hắn, đồng thời lấy một giọt máu của Tống Dĩnh, truyền linh lực vào, linh phù liền tự động bay lên, chui vào bên trong phần mộ tổ tiên Tống gia.
Chỉ chốc lát sau, phần mộ vỡ ra từ bên trong, một tia sáng lục xuyên ra ngoài.
Tần Tang đưa tay ra, nắm luồng sáng lục vào lòng bàn tay, phát hiện là một kiếm phù nho nhỏ.
Đây chính là kiếm ý pháp chỉ của Thiếu Hoa Sơn?
Tần Tang tò mò dò xét bằng thần thức, kiếm phù rung động nhè nhẹ, hào quang tỏa sáng, phát ra khí tức bén nhọn không gì sánh bằng, sắc mặt Tần Tang hơi trắng bệch đi, không dám dò xét nữa, cầm kiếm phù, nói với Tống Dĩnh:
-Làm phiền Tống cô nương theo ta đến Thiếu Hoa Sơn một chuyến nữa.
Tần Tang cầm Phi Thiên Toa lên, mang theo Tống Dĩnh bay đến sơn môn Thiếu Hoa Sơn.
Trước đó hắn chỉ đứng nhìn từ xa thôi, bây giờ đi đến phụ cận Thiếu Hoa Sơn, phát hiện sơn môn Thiếu Hoa Sơn cũng bị bao phủ bởi mây mù, đại trận phong tỏa.
Hắn không dám xông vào đại trận, mang theo Tống Dĩnh hạ xuống biên giới đại trận, đánh kiếm phù vào trong đại trận, lẳng lặng đợi.
Không bao lâu, bên trong đại trận có một luồng sáng mờ phóng nhanh ra, dừng lại giữa không trung một chút rồi bay thẳng về phía bọn tôi, hiện ra bóng dáng của một lão giả tóc trắng.
Tu sĩ Trúc Cơ kỳ!
Trong lòng Tần Tang nghiêm túc, sắc mặt càng kính cẩn hơn.
Lão giả tóc trắng nhìn hai người, cuối cùng tầm mắt ngừng tại người Tần Tang, mở miệng hỏi:
-Khi nãy là kiếm ý pháp chỉ mà ngươi đánh vào à?
Tần Tang hành lễ nói:
-Khởi bẩm tiền bối, chính là đệ tử.
Lão giả tóc trắng gật đầu:
-Các ngươi đều là hậu nhân Tống gia?
-Đệ tử tên Tần Tang, không phải hậu nhân Tống gia.
Tần Tang đưa tay chỉ sang Tống Dĩnh bên cạnh:
-Vị cô nương này tên là Tống Dĩnh, là huyết mạch Tống gia.
Lông mày lão giả tóc trắng nhíu lại, nói với Tống Dĩnh:
-Đưa tay ra.
Sau khi chứng thực bằng máu Tống Dĩnh và kiếm ý pháp chỉ, lão giả tóc trắng đột nhiên trầm giọng nói:
-Tống cô nương, ngươi có quan hệ như thế nào với hắn? Tại sao lại muốn giao kiếm ý pháp chỉ cho một người ngoài sử dụng? Có phải hắn đã ép bức ngươi không?
Tần Tang khẽ giật mình, vừa muốn mở miệng, lão giả tóc trắng lại lạnh lùng liếc hắn, ánh mắt đằng đằng sát khí khiến Tần Tang lập tức đổ mồ hôi lạnh đầy mình, khuất phục không dám nhiều lời thêm một chữ nào nữa.
Tống Dĩnh thi lễ một cái, nói với giọng bình tĩnh:
-Khởi bẩm Thượng Tiên, Tần đại ca không ép bức tiểu nữ, ngược lại còn ra tay giúp đỡ ở phường Vấn Nguyệt, hiểu rõ khốn cảnh của tiểu nữ. Hiện tại, hậu nhân Tống gia chỉ còn một mình ta, ta tự nguyện đưa kiếm ý pháp chỉ cho Tần đại ca.
Tần Tang âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lão giả tóc trắng vẫn chưa yên lòng, lời nói đầy thâm thúy:
-Ngươi không cần sợ hãi, cũng không cần lo bị người khác uy hiếp. Đã đi đến trước sơn môn, nếu như ngươi có oan khuất gì, cứ nói với ta, Thiếu Hoa Sơn chắc chắn sẽ chủ trì công đạo giúp ngươi.