Chương 153: Mây Trên Núi Xanh, Nước Trên Trời
Chương 153: Mây Trên Núi Xanh, Nước Trên Trời
Tống Dĩnh kiên định lắc đầu:
-Thượng Tiên, những lời ta nói trước đó đều là thật, quả thật tiểu nữ hoàn toàn tự nguyện.
Biểu cảm của lão giả tóc trắng bây giờ mới hoà hoãn lại:
-Nếu ngươi tự nguyện đưa kiếm ý pháp chỉ ra thì sau này không được đổi ý, rõ chưa?
Tống Dĩnh xác nhận, lão giả tóc trắng nhẹ nhàng nâng tay lên, lòng bàn tay sinh mây, biến hóa ra một con chim loan xanh, nói với Tống Dĩnh:
-Cưỡi nó đi, nó sẽ đưa ngươi xuống núi.
Tần Tang chắp tay chào từ biệt:
-Tống tiểu thư, hẹn ngày gặp lại.
Đưa tiễn Tống Dĩnh, hai người tiến vào đại trận.
Sau khi vào trận, cảnh sắc trước mắt biến đổi khôn lường, đập vào mắt chính là một đỉnh núi kì lạ, hình như bị một kiếm bổ vào ở giữa, hình thành một đường xẻ dọc trời, hai sườn núi bên trên mọc đầy cây hoa đào, hôm nay hoa đào đang nở rộ, cả tòa núi như được trải một lớp thảm đỏ, hoa bay đầy trời như bươm bướm, mùi hương khác lạ xộc vào mũi, cảnh trí tuyệt mỹ.
Tần Tang đi theo sau lão giả tóc trắng, đi xuyên qua giữa đỉnh núi, nhìn thấy một vài cô gái chơi đùa dưới cây hoa đào, cười nói vui vẻ, tự tại biết bao.
Sau này họ sẽ là sư tỷ sư muội của mình, Tần Tang thầm nghĩ.
Trông thấy bóng dáng hai người, vài cô gái thu nụ cười lại, tò mò dò xét Tần Tang, sau đó liên tiếp thi lễ với lão giả, dịu dàng nói:
-Đệ tử kính chào Ôn sư thúc.
Lão giả tóc trắng vui cười hớn hở gật đầu, hiền hòa hơn thái độ đối với Tần Tang nhiều.
Xuyên qua ngọn núi này, tầm nhìn mở rộng sáng ngời.
Trời xanh mây trắng, đầm nước mênh mông bát ngát vô bờ, mấy mươi đỉnh núi như kiếm, chi chít khắp nơi. Phía dưới sóng nước lặng thầm, từng bầy tiên hạc bay lên không, vô số cá chép phun nước, khi thì gặp tu sĩ ngự khí phi hành, hành lễ với nhau.
Nhìn thấy cảnh tượng của sơn môn Thiếu Hoa Sơn, trong lòng Tần Tang chợt nhớ đến những câu thơ đời trước, chỉ cảm thấy không còn gì có thể chuẩn xác hơn nữa.
-Có người hỏi ta chuyện Bồng Lai, mây trên núi xanh nước trên trời.
. . .
Hai người tiến vào ngọn núi lớn nhất, cũng như bình thường nhất ở Thiếu Hoa Sơn, đi vào bên trong một mộc điện, sau khi Ôn sư thúc kiểm tra linh căn của Tần Tang, sắc mặt có chút bất ngờ:
-Ngũ Hành linh căn sao? Theo tuổi tác của người thì tu vi này không hẳn là thấp, nhưng sau này hi vọng đột phá Trúc Cơ rất xa vời, ngươi nhất định phải lãng phí kiếm ý pháp chỉ này sao?
Tần Tang ngạc nhiên:
-Đệ tử cũng có thể truyền cho hậu nhân sao?
Ôn sư thúc nhìn sang hắn:
-Loại chuyện này không phải không có tiền lệ, ta có thể hoán đổi máu huyết của tổ tiên Tống gia thành máu của ngươi, sau này nếu như hậu nhân của ngươi có thiên phú xuất chúng, có thể mang kiếm ý pháp chỉ mà bái nhập Thiếu Hoa Sơn.
Tần Tang hít sâu một hơi, kiên quyết nói:
-Đa tạ Ôn sư thúc, không cần, trong lòng đệ tử chỉ có Tiên Đạo, quyết chí thề không đổi!
Ôn sư thúc bèn không khuyên bảo nữa, dùng máu để tạo thành một tấm lệnh bài, sau đó gọi một đệ tử tới, giao cho hắn an bài chuyện nhập môn của Tần Tang.
Mấy chuyện nhập môn vặt vãnh, cơ bản cũng na ná như hồi ở Nguyên Chiếu Môn thôi, vị sư huynh này họ Trang, chỉ lớn hơn Tần Tang một tuổi, nhưng tu vi đã đến Luyện Khí kỳ tầng thứ mười, theo lời hắn nói thì đã nhận Trúc Cơ Đan, chuẩn bị thử đột phá Trúc Cơ.
Ở Thiếu Hoa Sơn có một nguyên tắc, nếu đệ tử trong môn có thể đột phá Luyện Khí kỳ tầng thứ mười trước bốn mươi tuổi thì đều có thể nhận được một viên Trúc Cơ Đan miễn phí.
Chuyện này đối với Tần Tang mà nói tuyệt đối là một niềm vui ngoài ý muốn, nhưng mà hắn cũng biết rõ, theo như thiên phú của hắn thì chỉ dựa vào một viên Trúc Cơ Đan thì cũng đừng suy nghĩ đến chuyện Trúc Cơ vào lúc đến Luyện Khí kỳ tầng thứ mười.
Tiếp tục tu luyện, nâng tu vi lên đến Luyện Khí kỳ điên phong, hi vọng đột phá có lẽ sẽ lớn hơn một chút.
-Tần sư đệ, ngọn núi này tên là Đạo Môn Phong, dụ ý là nhập môn thì thân hướng Tiên Đạo, phải ghi nhớ không để bị Hồng Trần mê hoặc, tu hành sai lầm.
Tần Tang gật đầu xác nhận, nghe Trang sư huynh giới thiệu, Đạo Môn Phong và mấy ngọn núi quanh đây đều là nơi để đệ tử nhập môn Thiếu Hoa Sơn tu luyện, ngày thường, sư thúc, sư huynh trong môn truyền đạo cũng ở tại Đạo Môn Phong.
-Thấy trước mặt không?
Tần Tang ngự lên phi kiếm do Thiếu Hoa Sơn phân phát, đi theo Trang sư huynh bay ra khỏi Đạo Môn Phong, liền thấy Trang sư huynh chỉ vào ngọn núi hoa đào ở trước mắt, nét mặt mang chút ngóng vọng:
-Đây là Kiếm Môn Quan, do một vị tiền bối một kiếm chém ra.