Chương 154: Năm Đó Hoa Đào Nở
Chương 154: Năm Đó Hoa Đào Nở
- Vị tiền bối kia có pháp danh là Thanh Trúc, những gì trải qua ngược lại không khác mấy so với Tần sư đệ, vốn dĩ là tán tu, sau đó lại bái nhập vào Thiếu Hoa Sơn.
Sau khi Thanh Trúc tiền bối đến Trúc Cơ, chỉ trong bốn mươi năm liền Kết Đan thành công, là người duy nhất trong môn, kỷ lục ghi chép đến hiện nay chưa có ai phá được, lại không biết tại sao sau này lại trở thành nửa khùng nửa điên, bị sư môn cấm túc.
Nghe nói năm đó Thanh Trúc tiền bối giận dữ vì hồng nhan, một kiếm bổ núi phá trận xông ra, lưu lại Kiếm Môn Quan, trong đó chắc chắn có một ít chuyện cũ đặc sắc, đáng tiếc đều là lời đồn trong truyền thuyết, không ai biết đến.
Kỳ lạ chính là, sau khi Thanh Trúc tiền bối rời khỏi, tất cả các linh thảo linh hoa trên núi đều bị kiếm khí làm cho tổn thương trở nên héo rũ, một mảnh hoang vu. Thứ duy nhất còn sót lại chỉ có cây Hồng Ngọc Đào kia, không chỉ không tổn hao chút nào, mà ngược lại sinh mệnh lực lại vô cùng dồi dào.
Thời tiết năm đó vô cùng xảo quyệt, hoa đào nở rộ, trời đông giá rét không giảm, ba năm mới kết quả.
Sau sự việc này, Hồng Ngọc Đào tuy là phàm quả, nhưng độ ngọt lại hơn hẳn các loại linh quả khác, mỗi khi đến lúc thành thục, sẽ có rất nhiều sư thúc đều xuất quan, ngắt lấy về thưởng thức.
Trang sư huynh đứng ở trên pháp khí, nhìn Kiếm Môn Quan từ xa, say mê đắm chìm trong truyền thuyết về Thanh Trúc tiền bối, mê mẩn ngẩn người.
Tần Tang thì càng hâm mộ thiên phú của vị Thanh Trúc tiền bối kia, từ Trúc Cơ đến Kết Đan thành công chỉ vẻn vẹn trong bốn mươi năm mà thôi, tốc độ nhanh đến kinh người. Cho dù là đám thiên chi kiêu tử Thiên Linh Căn, không có bình cảnh của Kết Đan Cảnh, cũng cần chuẩn bị tỉ mỉ, bế quan nhiều năm, không dám coi thường một chút nào.
Không nghĩ tới vị Trang sư huynh này thoạt nhìn ổn trọng lại có cảm xúc lãng mạn như vậy, Tần Tang hùa theo nói:
- Vị Thanh Trúc tiền bối kia còn ở trong sư môn không?
Trang sư huynh lắc lắc đầu, tiếc nuối nói:
- Thanh Trúc tiền bối phá núi rời đi, từ đó không hề trở về qua một lần, các sư thúc sư tổ đều giữ kín như bưng chuyện của Thanh Trúc tiền bối. Có lời đồn rằng là đã từng gặp qua Thanh Trúc tiền bối ở Cổ Tiên chiến trường, nhưng vẫn chưa có gì để chứng minh, cho đến hiện tại đã không còn tin tức nào của Thanh Trúc tiền bối, nếu Thanh Trúc tiền bối không thể Kết Anh, hiện tại chỉ sợ là . . .
Tần Tang im lặng, con đường của tu tiên, quả nhiên là một tướng công thành vạn cốt khô*.
*Một tướng công thành vạn cốt khô: (Nghĩa đen) Mỗi một ông tướng khi thành công đều phải trả giá bằng cả vạn bộ xương binh lính chết khô. (Nghĩa bóng) Vinh quang của bậc vua chúa cũng đều phải trả giá bằng sinh mạng của hàng vạn dân thường.
Lấy thiên phú của Thanh Trúc tiền bối, hiện tại cũng chỉ lưu lại truyền thuyết tại Kiếm Quan Môn mà thôi, nếu bản thân thân vẫn đạo tiêu, chỉ sợ sẽ không có ai nhớ tới chính mình đi?
- Đây là Bảo Tháp Phong.
Trang sư huynh xoay người, chỉ vào ngọn núi ở đằng xa.
Ngọn núi này có chút kỳ lạ, trên đỉnh núi là một tòa thạch tháp thật lớn, nhìn kỹ mới biết được tòa này là dùng đỉnh chóp của ngọn núi kiến tạo mà thành, bên sườn núi còn có một vài tòa tháp nhỏ khác.
Nghe Trang sư huynh nói, Bảo Tháp Phong chính là nơi đặt công pháp, pháp chú, cùng với các loại điển tịch tu luyện của Thiếu Hoa Sơn, Tần Tang vội vàng ghi nhớ trong lòng.
Hắn có hơi không hiểu gốc hoa lan thần bí kia, không biết đây là loại linh dược gì, có thời gian phải tới Bảo Tháp Phong một chuyến, nói không chừng có thể kiếm được điển tịch của Thiếu Hoa Sơn ở trong đó.
- Đệ tử Luyện Khí kỳ dùng lệnh bài là có thể tiến vào tầng thứ nhất trong Bảo Tháp Phong tìm đọc, nhưng mà phải thu linh thạch, muốn mang ra khỏi Bảo Tháp Phong thì còn phải thu các khoản phí khác. Bao gồm việc sau này ở Đạo Môn Phong nghe các sư huynh sư thúc giảng đạo, đều phải giao nộp linh thạch. Nhưng Tần sư đệ không cần quá lo lắng, ở tông môn làm tạp dịch cũng có thể lĩnh lương theo tháng, cũng đủ dùng để chống đỡ cho việc tu luyện. Đây cũng là chỗ tốt của đệ tử trong tông môn, làm tán tu khổ cực thế nào hẳn Tần sư đệ hiểu rõ hơn so với ta.
Tần Tang liền hỏi ở Thiếu Hoa Sơn có những việc tạp dịch nào, hắn ở Nguyên Chiếu Môn đã lĩnh giáo qua từ lâu, kiên quyết không thể nhận loại tạp dịch có nhiều việc vặt được.
Không có Dư Hóa trợ giúp, hắn cũng không dám tiêu xài linh thạch quá mức, bố trí Tụ Linh Trận.
Cướp được túi Giới Tử của Triệu Viêm, hiện tại hắn cũng coi như là có tiền, chừa ra một khối trung phẩm linh thạch để phòng hờ trường hợp ngoài ý muốn.
Còn lại dùng để chống đỡ lúc tu luyện chắc là không có khó khăn, tìm một công việc tạp dịch thoải mái một chút, khắc khổ tu luyện mới chính đạo.
Trang sư huynh nói với Tần Tang không phải sốt ruột, trước hết dẫn hắn đi làm quen với Thiếu Hoa Sơn, hai người ngự kiếm phi hành, từ Đạo Môn Phong đi vào trong, giới thiệu từng tòa sơn phong cho Tần Tang.
Ở Thiếu Hoa Sơn, đệ tử Luyện Khí kỳ chỉ có thể hoạt động của chung quanh Đạo Môn Phong mà thôi, các phong khác cơ bản là cấm địa, tuyệt đối không được xông loạn.
- Đây là Tịnh Nguyệt Phong, nơi bế quan của Thần Yên tiên tử.
Dựa vào chỉ dẫn của Trang sư huynh, Tần Tang nhìn thấy một tòa núi nhỏ không cao lắm, bên trong dãy núi không có gì gọi là thu hút, trên núi rừng trúc tươi tốt, thanh tuyền tựa bảo ngọc, mang theo vẻ đẹp vô cùng đặc biệt.
Dọc theo con đường này, Trang sư huynh liên tục nhắc tới Thần Yên tiên tử, Tần Tang nghe nhiều đến nỗi lỗ tai cũng muốn hóa kén.
Theo lời của Trang sư huynh, vị Thần Yên tiên tử này dung mạo tuyệt thế, khí chất lăng tiên, có thể nói là trên trời hiếm có dưới đất khó tìm, chỉ kém chút nữa là gọi thành tiên nữ hạ phàm rồi.
Tần Tang liền hỏi Trang sư huynh là đã chân chính gặp mặt qua hay không, không ngờ hắn ta chỉ mới xem qua bức họa đã si mê người ta đến mức độ này, khiến Tần Tang không còn lời gì để nói.