Chương 1510: Khoanh Tay Chịu Trói
Chương 1510: Khoanh Tay Chịu Trói
Cách phía tây nam Đại Tự Châu không biết bao xa.
Vạn dặm không mây.
Trên mặt biển trống trải, đột nhiên xuất hiện một vệt độn quang.
Độn quang nhanh như sao băng, cho dù Tần Tang cũng phải tự than thở không bằng.
‘Vụt!’
Độn quang đột nhiên ngừng lại, một bóng người hiện ra, chính là Mưu lão ma đảo chủ Thiên Phong Đảo.
Lão vốn đang quanh quẩn xung quanh Đông Môn Đảo, vừa nhận được tin tức là lập tức dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đến, cách Đại Tự Châu càng ngày càng gần.
Hình như lão đã cảm ứng được thứ gì đó, ấn xuống độn quang, nhìn về hướng Đông Bắc, lam quang chợt lóe lên nơi giữa hai đầu lông mày, một ngọn lửa xanh nổi lên.
Dưới ánh mặt trời, ngọn lửa xanh trông cực kỳ mộng ảo, khẽ đung đưa.
Môi Mưu lão ma khẽ nhúc nhích, ấn quyết liên tục biến đổi, từng vệt phù văn chui vào bên trong ngọn lửa xanh, chỉ thấy lửa xanh lay động, trở nên càng thêm ngưng thực, sau đó bỗng nhiên nghiêng về hướng Đông Bắc.
Nhìn đến cảnh này, ánh mắt Mưu lão ma hơi nghiêm lại:
-Phó sứ thương hội Quỳnh Vũ ở Đông Hải hình như có tu vi không thấp, là cao thủ hàng đầu trong Kết Đan Kỳ, cho dù đánh không lại, cũng không đến mức phải vung Hỏa Chú ra...
Nghĩ đến đây, sắc mặt Mưu lão ma vui mừng, trở tay lấy ra một cái trống nhỏ có tạo hình quái dị.
Cái trống kỳ lạ này là một món pháp khí cực phẩm.
Mưu lão ma cười khằng khặc quái dị:
-Dám dùng Ma Hỏa luyện khí! Nếu không phải lúc bản tọa sưu hồn, tìm được món pháp khí này trên người một tên, đúng ra rất có thể đã để ngươi chạy thoát rồi...
Lúc Tần Tang mới tới Yêu Hải, được thương hội Quỳnh Vũ mời chào, đã đồng ý luyện khí cho bọn họ. Khi đó Luyện Khí Thuật của hắn thua xa hiện tại, vì muốn thu hoạch được tín nhiệm và trọng dụng mà đã vận dụng Cửu U Ma Hỏa luyện chế ra một ít pháp khí cực phẩm, cái trống này chính là một trong số đó.
Bởi vì dị trống mang theo một tia khí tức Ma Hỏa, một tu sĩ Kết Đan ngoài ý muốn phát hiện ra, sau đó cho rằng nó là một món bảo vật thần quang tự hối, mua về từ thương hội Quỳnh Vũ, về sau mới biết chỉ có bề ngoài, bèn ném vào trong góc.
Dưới trời xui đất khiến, dị trống rơi vào trong tay Mưu lão ma.
Mưu lão ma thu hồi dị trống, vẫy tay, lửa xanh bay vào trong lòng bàn tay lão.
Lập tức xoay chuyển suy nghĩ, lửa xanh lại nghiêng thêm.
Mưu lão ma cười lên quái dị, độn quang lại lên, phá không bay đi.
...
Thời điểm mới vào Thất Sát Điện, sau khi biết được nơi này cũng có Cửu U Ma Hỏa.
Tần Tang lo lắng bị người có lòng tâm phát giác được chuyện gì, không chỉ không hề dùng Cửu U Ma Hỏa luyện khí cho người khác, ngay cả lúc đấu pháp với kẻ khác, mỗi khi vận dụng Ma Hỏa đối đầu, đều sẽ tận lực áp chế dao động, che giấu tai mắt người khác.
Hắn mượn nhờ lực lượng Ma Hỏa luyện chế một nhóm pháp khí duy nhất, số lượng thật ra ít.
Hơn nữa tất cả đều là pháp khí chứ không phải là pháp bảo, khí tức Ma Hỏa ẩn giấu trong pháp khí, dưới tình huống bình thường, tu sĩ cấp cao sẽ không tận lực đi điều tra một thứ pháp khí.
Không ngờ, cố tình là những pháp khí này lại xảy ra vấn đề.
Biển lớn mênh mông, Tần Tang hóa thành một vệt sáng xanh, cấp tốc bay về phương Bắc.
Từ lúc hắn bị Hỏa Chú quấn lấy, đã qua gần nửa canh giờ.
Đúng lúc này, Hỏa Chú lại phát tác lần nữa.
Ánh mắt Tần Tang trầm xuống, nhìn chằm chằm phù văn Hỏa Chú trên cánh tay.
Sau khi cảm ứng được dao động do Hỏa Chú phát ra, vẻ lo lắng trong mắt hắn càng ngày càng đậm, trong lòng đã vô cùng kinh sợ.
Quả nhiên như hắn và Bạch đã dự đoán trước đó, trước khi Tả phó sứ đuổi tới đã truyền tin cho Mưu lão ma. Hỏa Chú lần lượt phát tác, rõ ràng là Mưu lão ma đã động tay động chân.
Ngoại trừ hai lần ban đầu, các lần sau dài thì một khắc, ngắn thì mấy chục giây Hỏa Chú sẽ phát tác một lần.
Mà mỗi một lần phát tác, dao động của Hỏa Chú sẽ mạnh lên một phần, nói rõ Mưu lão ma đang nhanh chóng lại gần hắn.
Mưu lão ma có thể thông qua Hỏa Chú tìm được Tần Tang, Tần Tang cũng có thể mượn nhờ dao động của Hỏa Chú, mơ hồ xác định được vị trí của Mưu lão ma. Dựa vào từng dao động để so sánh, Tần Tang xác nhận Mưu lão ma đã cách hắn càng ngày càng gần.
Tin tốt là, đến nay Tần Tang vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của Mưu lão ma.
Nhưng dưới tình huống cách xa nhau như thế, Mưu lão ma vẫn có biện pháp khiến Hỏa Chú phát tác. Sự quỷ dị của Hỏa Chú, cùng với sự mạnh mẽ của tu sĩ Nguyên Anh khiến Tần Tang lo lắng, đồng thời cũng cảm thấy ngạc nhiên không ngớt.
Mưu lão ma có thể tùy thời cảm ứng được vị trí của hắn, thay đổi vị trí chẳng có nghĩa lý gì.
Nguy cơ tới gần, Tần Tang chỉ có thể một mạch trốn về phía Bắc.
Kẻ địch là một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, cho dù Tần Tang lấy ra tất cả vốn liếng, chỉ sợ muốn gây thương tổn đến một cọng lông của đối phương cũng khó khăn, nhưng bảo Tần Tang khoanh tay chịu trói, chắp tay dâng mười tám Ma Phiên lên, chuyện đó là tuyệt đối không thể.
Hắn cũng không tin, Mưu lão ma cướp đi mười tám Ma Phiên xong thì sẽ tốt bụng tha cho mạng nhỏ của hắn.
Lão tổ Ma đạo không thiếu thủ đoạn tra tấn người khác, rơi vào trong tay Mưu lão ma, chỉ sợ muốn sống không thể, muốn chết cũng không xong.
-Bạch đạo hữu, rốt cuộc ngươi có nhớ lại được điều gì không?
Tần Tang nhìn túi Thi Khôi, không nhịn được lên tiếng hỏi.
Trên đường chạy trốn, hắn thử vô số cách nhưng vẫn khoanh tay chịu trói với Hỏa Chú, chỉ có thể gửi hi vọng lên người Bạch.