Chương 1509: Nguy Hiểm Đến Gần
Chương 1509: Nguy Hiểm Đến Gần
Một bên khác.
Bạch đi theo bên người Tần Tang.
Tần Tang than nhẹ một tiếng, nói:
“Ngươi đoán đúng, thương hội hạ lệnh truy nã ta, đúng là có liên quan với một tu sĩ Nguyên Anh, từng nói chỉ cần có thể lấy được tin của ta, tất có trọng thưởng. Nhưng Tả phó sứ biết không nhiều, không rõ ràng thân phận của tên Nguyên Anh kia. Có điều, ta nghĩ hẳn là ta đã biết kẻ thù là ai. Ngọc châu là thương hội đưa cho Tả phó sứ, sau khi nổ thì huyễn hóa ra lửa xanh, ta chẳng những thấy qua, còn từng được đến một tia. Ngọn lửa này tên là Đông Minh Hàn Diễm, là linh hỏa độc hữu của Đông Minh Thượng Nhân, sau khi Đông Minh Thượng Nhân tọa hóa, linh hỏa lạc khỏi động phủ, bị một tu sĩ ma đạo tên Mưu lão ma lấy đi, tục truyền người này cũng là Nguyên Anh trung kỳ...”
“Nguyên Anh trung kỳ, có bí thuật thu linh hỏa!”
Bạch thần sắc khẽ động: Ngươi nói là?”
Tần Tang gật đầu, khàn giọng nói: “Rất có thể là hắn! Chúng ta nghĩ sai, mục tiêu của người này có thể không phải là cổ bảo bên trong ma cấm, mà là Ma Hỏa, hoặc là có đủ cả!”
“Ngươi đã từng chiếm được Đông Minh Hàn Diễm, hẳn phải biết năng lực của nó chứ?”
Bạch dò hỏi, dò xét trên dưới Tần Tang, nhíu mày.
Tần Tang lắc đầu:
-Khí tức của ngọn lửa này có cùng nguồn gốc với Đông Minh Hàn Diễm, nhưng mang cho ta cảm giác, lại hoàn toàn khác với hàn diễm nguyên bản. Sau khi hỏa châu bạo tạc, loại lực lượng và dao động kia là thứ ta chưa từng gặp qua trước đây, toàn bộ thủ đoạn cũng vô dụng với nó, dễ dàng bị xâm nhập vào trong cơ thể, biến mất không còn tăm hơi...”
Lời còn chưa dứt, đột nhiên sắc mặt Tần Tang chợt biến, thân hình dừng lại, bỗng nhiên nâng hai tay lên.
Chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào trên cánh tay hắn hiện ra từng sợi tơ màu lam, sợi tơ vờn quanh đan xen, tạo thành vô số phù văn kỳ lạ.
Phù văn lít nha lít nhít, nối thành một mảnh bên ngoài người hắn, phủ kín toàn thân.
Cùng lúc đó, loại dao động kỳ lạ kia lại xuất hiện lần nữa, đồng thời hình như đang hô ứng với thứ gì đó ở nơi xa.
Chỉ chốc lát sau, dao động tản đi, phù văn dần dần biến mất, giống như trước đó, lại biến mất không thấy.
Lần này, Tần Tang cảm thụ rõ ràng hơn, bên trong những phù văn này dung hợp một tia lực lượng Đông Minh Hàn Diễm!
Trước đó hắn đánh thức Thiên Mục Điệp, để nó nhìn chằm chằm vào thân thể của mình, rốt cục phát hiện mánh khóe.
Những phù văn dung hợp Đông Minh Hàn Diễm này ẩn tàng trong thân thể và kinh mạch, hòa làm một thể với máu thịt.
Thấy cảnh này, Tần Tang và Bạch liếc nhau, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.
“Loại lực lượng này...”
Bạch trầm tư một hồi:
-Trong trí nhớ mơ hồ của ta, hình như đã từng gặp qua loại sức mạnh này, hẳn là một loại nào đó chú thuật. Loại lực lượng này cực kỳ quỷ dị, thủ đoạn bình thường vô dụng đối với nó. Những phù văn này dung hợp Đông Minh Hàn Diễm, nên gọi nó là Hỏa Chú thì thích hợp hơn...
-Hỏa Chú?
Tần Tang nhíu mày, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói.
Giọng Bạch trầm trọng, nói với Tần Tang:
-Có thể phối hợp với Hỏa Chú, chỉ có người hạ chú. Mà lại... khoảng cách càng gần, loại cảm ứng này càng rõ ràng!
-Cảm ứng...
Tần Tang giật mình.
Đúng lúc này, phù văn Hỏa Chú lại lần nữa phát tác, dao động bây giờ hình như còn mạnh hơn lúc nãy chút!
Sắc mặt Tần Tang chợt biến, bỗng nhiên xoay người, nhưng trên mặt biển trống không.
…
Đại Tự Châu.
Phía bắc phố chợ, núi non trùng điệp bị một môn phái độc chiếm, phố chợ chính là sản nghiệp của môn phái này.
Mây mù bao phủ núi sâu.
Một vệt sáng phá không bay tới, chui vào sơn môn.
Chợt, có thanh niên đưa tay bắt lấy một linh phù, thần sắc vội vàng, ngự kiếm bay nhanh về phía chủ phong.
Một lát sau, thanh niên hạ xuống trước một đại điện của chủ phong, trong điện đột nhiên truyền đến một giọng nói hùng hậu:
-Có việc gì gấp mà lo sợ như vậy?”
Thanh niên vội vàng khom người hành lễ:
-Khởi bẩm Chưởng môn sư bá, phố chợ truyền đến tin khẩn.”
Bên trong đại điện.
Một lão giả uy nghiêm tay cầm cờ đen.
‘Cạch!’
Quân cờ được đặt xuống.
Lão giả khẽ ngẩng đầu, vẫy tay bắt lấy linh phù, nhắm mắt xem xét.
Nam tử đánh cờ cùng ông ta nhìn thoáng qua, hiếu kì hỏi:
-Tam sư đệ tự mình tọa trấn phố chợ, còn có chuyện hắn không xử lý được chứ?”
Lão giả nhìn xong, khẽ ‘ồ’ một tiếng nói:
-Tả phó sứ của thương hội Quỳnh Vũ Đông Cực Minh, cướp giết một tu sĩ không biết tên ở phố chợ, không địch lại đối thủ, bị đối phương chém giết, tính cả Liễu quản sự ở bên trong, tổng cộng sáu tên tu sĩ Kết Đan Kỳ, không một ai may mắn thoát khỏi...
Một người khác nghe vậy thì kinh hãi:
-Đối phương có bao nhiêu người, thực lực mạnh vậy cơ à?
-Nghe nói đối phương có thể chỉ có một người, thứ khác không phải là hóa thân thì là Luyện Thi. Dùng sức một mình, mạnh mẽ giết chết mấy người Tả phó sứ, không tổn hại chút gì...
Lão giả nghiêm giọng nói.
-Trời...
Một người khác kinh sợ rùng mình:
-Ngươi và ta tự mình xuất thủ, chưa chắc có thể đánh bại được Tả phó sứ, huống chi còn có nhiều trợ thủ như vậy, chẳng lẽ bọn họ mắt mù chọc phải vị tổ sư Nguyên Anh nào hay sao? Thương hội Quỳnh Vũ tổn thất nhiều nhân thủ như vậy, chỉ sợ sẽ không từ bỏ ý định, chẳng lẽ là Tam sư đệ muốn mời sư tôn xuất sơn...
Lão giả lắc đầu, quả quyết nói:
-Chết là người của Thương Minh, cũng không phải là tu sĩ chính đạo chúng ta. Cũng chỉ là chó cắn chó mà thôi, sao có thể vì một chút việc nhỏ này mà đi quấy nhiễu sư tôn. Không cần chờ thương hội Quỳnh Vũ tìm tới cửa, họ Tả dám hô to tất cả tổn thất do hắn gánh chịu trước hàng trăm cặp mắt, lại lấy tên tuổi của Đông Cực Minh triệu tập trợ thủ. Không hổ là đại thương hội, quả nhiên tài đại khí thô! Vi huynh vốn có ý định xây lại phố chợ, vừa lúc có người bỏ tiền, giờ phải phái người đi yêu cầu bồi thường ngay...