Chương 1518: Nguyệt Vọng Tê
Chương 1518: Nguyệt Vọng Tê
Nhìn thấy hướng mà con mồi chạy trốn, Mưu lão ma lập tức đoán được ý đồ của con mồi. Con mồi lại muốn dựa vào linh cơ thiên địa hỗn loạn trong cơn bão để chạy trốn khỏi truy sát của lão!Mưu lão ma biết rõ, một khi con mồi chạy được vào trong cơn bão thì dao động của Hỏa Chú chắc chắn sẽ bịa ảnh hưởng.
Mặc dù con mồi có thể sẽ phải táng thân trong cỡ bão, nhưng lão không muốn mạng của con mồi, mà là Ma Hỏa trên người của con mồi!
Mặt Mưu lão ma hơi thay đổi, lão ta đột nhiên đứng dậy, hóa thành một luồng huyết ảnh rạch phá trời không.
Ở nơi xa.
Song Đầu Hống dừng lại.
Nó đang ngậm một viên linh thạch thượng phẩm trong miệng để hấp thu linh lực, đây là linh thạch Tần Tang cho nó, ngoài ra còn có vài thứ khác và bản đồ của Thương Lãng Hải.
Song Đầu Hống quay đầu lại, hai mắt hơi lóe, cảm giác được kẻ địch lớn nhất đã đi xa.
Nó lắc đầu, ẩn giấu khi tức, lặng lẽ đi về hướng ngược lại.
Bộ pháp nhẹ nhàng.
...
-Sau khi Song Đầu Hống đột phá Yêu Đan hậu kỳ thì thuật Phong Độn cũng nhanh hơn thân ngoại hóa thân rất nhiều, có thể dụ Mưu lão ma đi được xa như vậy, mãi cho tới lúc Bạch kiệt sức...
Tần Tang cúi đầu nhìn vào túi Thi khôi.
Bạch đã dốc hết sức lực để có thể kiên trì tới bây giờ, sau khi kiệt sức liền quay lại tu dưỡng.
Cũng may thời gian mà họ tranh thủ được cũng đủ để Tần Tang chạy trốn vào trong cơn bão.
Lại là một cuộc chạy trốn rất dài.
Lần này, Tần Tang không thể phong ấn được Hỏa Chú nữa, chỉ có thể cắm đầu chạy trốn. Hắn nắm chặt bình ngọc trong tay để có thể uống Tam Quang Ngọc Dịch bất kỳ lúc nào, mà trước đó hắn đã uống tới giọt thứ hai.
...
Trên một hòn đảo nhỏ không biết tên.
Ầm!
Hòn đảo chấn động, huyết ảnh hạ từ trên trời xuống.
Bóng người của Mưu lão ma hiện ra, sắc mặt tái lại.
Lão Huyết Độn liên tục, sức mạnh bị tiêu hao quá nhiều nên không thể tiếp tục thêm được nữa, nhất định phải dừng lại khôi phục. Mà con mồi vẫn còn sinh long hoạt hổ như không biết mệt, không một giây phút nào ngừng chạy trốn, chân nguyên to lớn mạnh mẽ kinh người.
Sao Mưu lão ma lại không biết được chứ, chắc chắn con mồi có linh dược cực phẩm có thể bổ sung chân nguyên.
Mưu lão ma nhanh chóng bày ra một đại trận huyền ảo, ngồi xếp bằng trong trận, nhét liền mạch đủ loại đan dược vào trong miệng, rồi nhắm mắt lại, nắm chắc thời gian để khôi phục.
...
Tần Tang cảm ứng được Mưu lão ma đã dừng lại, nhưng hắn lại chẳng vui vẻ được bao nhiêu.
Hắn chỉ tạm thời vượt mặt được Mưu lão ma, nhưng nguy cơ vẫn chưa qua, chẳng sớm thì muộn Mưu lão ma cũng đuổi kịp, dù thế nào hắn vẫn phải tiến sâu vào trong cơn bão.
Vừa ra khỏi hang rồng đã rơi vào hang cọp.
Tần Tang biết thừa sự nguy hiểm khi tiến vào sâu trong cơn bão, chỉ sợ nó còn nguy hiểm hơn cả khi linh triều ở chiến trường Cổ Tiên tới, là nơi nguy hiểm mà ngay cả tổ sư Nguyên Anh cũng phải kiêng kị.
Nhưng ít ra ở đó có thể chết thoải mái hơn một chút.
Trong lúc suy nghĩ đã bay được thêm một lát.
Trước mắt đột nhiên xuất hiện một mảng trời đen kịt, Tần Tang cảm thấy phấn chấn, cuối cùng cũng tới được gần cơn bão!
Trời đất rền vang.
Sóng gió ngập trời.
Cảnh tượng bên trong cơn bão rất đơn giản, giống y như cơn lốc và sóng biển vậy.
Tần Tang tới gần động phủ của Nguyên Chúc.
Nhìn xung quanh một lượt đều chỉ một cảnh sắc miên man bất tận, căn bản không thấy động phủ ở đâu.
Tần Tang lấy một mảnh lân phiến Nguyên Chúc đưa cho hắn bên trong Thiên Quân Giới ra, truyền chân nguyên vào trong, mảnh lân phiến tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, cấm chế đã được thúc giục.
-Nhanh! Nhanh!
Tần Tang nóng lòng, bởi vì Mưu lão ma sắp đuổi tới đây, đang phi tốc tới rồi, thời gian còn sót lại của hắn không nhiều.
Tần Tang lo lắng không yên, hy vọng Nguyên Chúc chưa rời khỏi động phủ.
Đúng lúc này, trong lớp sóng biển dường như hiện ra những đốm bạch quang.
Tần Tang thấy vậy thì mừng thầm, nhưng Nguyên Chúc vẫn chậm chạp chưa thấy xuất hiện.
Lòng hắn hơi động, mơ hồ đoán được gì đó nhưng vẫn nhẫn nại chờ tiếp.
Những đốm sáng trắng kia phiêu đãng bốn phía nột hồi, rồi có một cột sáng bắn ra khỏi mặt biển, từ bên trong truyền ra tiếng cười sang sảng của Nguyên Chúc:
-Ha ha, đạo hữu trở lại nhanh như thế cơ à, không phải là nhớ ta đó chứ? A...
Lúc này, Hỏa Chú vừa hay lại phát tác.
Phù văn của Hỏa Chú xuất hiện trên người Tần Tang, có thể thấy rất rõ.
Một bóng dáng mờ ảo xuất hiện trước mặt Tần Tang, chính là hư ảnh của Nguyên Chúc.
Nguyên Chúc phát hiện Tần Tang không đúng, nói:
-Đã xảy ra chuyện gì rồi?
Tần Tang cười khổ, nói:
-Tại hạ bị người khác dùng kế hãm hại, giờ Hỏa Chú quấn thân, bị kẻ địch truy sát. Không còn cách nào khác đành phải chạy tới đây cầu cứu Nguyên đạo hữu, mong đạo hữu có thể ra tay tương trợ!
Tần Tang nhanh chóng giải thích rõ ràng sự thật.
Nguyên Chúc nghe đầu đuôi mọi chuyện, miệng hơi nhếch lên, đột nhiên bật cười khiến Tần Tang cảm thấy cực kì khó hiểu.
-Nguyên mỗ bị Yêu Vương trong tộc hãm hại, không ngờ đạo hữu vừa ra ngoài đã bị tu sĩ Nguyên Anh truy sát, chúng ta đúng là đồng bệnh tương liên...
-Kẻ địch sắp tới, đạo hữu đừng nói đùa.
Tần Tang bất đắc dĩ nói.
Nguyên Chúc nghiêm mặt, im lặng một lát rồi hỏi:
-Nhất định phải đi sâu vào trong cơn bão mới thoát khỏi truy sát sao?
Tần Tang gật đầu.
Bây giờ hắn đã đứng trong cơn bão nhưng Mưu lão ma vẫn đuổi theo sau không bỏ, có thể thấy ảnh hưởng của rìa ngoài cơn bão lên Hỏa Chú chỉ có hạn.
Ánh mắt Nguyên Chúc hơn lóe lên, nhìn Tần Tang một cái, nói:
-Sao đạo hữu lại cho rằng trong tay Nguyên mỗ có bảo vật có thể giúp ngươi vượt qua kiếp nạn lần này?
Nghe vậy, lòng Tần Tang hơi động.
Nếu Nguyên Chúc không có cách gì thì sẽ không mang thái độ như này.