Chương 1519: Thiên Yêu Luyện Hình
Chương 1519: Thiên Yêu Luyện Hình
Kẻ địch sắp đuổi tới, hắn không có thời gian để cò kè mặc cả với Nguyên Chúc.
Tần Tang lấy ngọc giản đã chuẩn bị kỹ từ trước rồi ném về phía Nguyên Chúc, trầm giọng nói:
-Nguyên đạo hữu, dù là bảo vật trân quý tới đây thì chắc công pháp này vẫn có thể khiến đạo hữu hài lòng!
Bên trong ngọc gỉan chính là môn công pháp Thiên Yêu Luyện Hình, nhưng tạm thời Tần Tang chỉ đặt tầng thứ nhất của công pháp ở bên trong.
Thấy Tần Tang tự tin như vậy, hư ảnh của Nguyên Chúc hơi sững lại, nhận lại ngọc giản rồi chui vào cột sáng.
Một lát sau, trong cột sáng truyền tới tiếng thở nhẹ, chân thân của Nguyên Chúc bay ra ngoài đứng trước mặt Tần Tang, sắc mặt vội vàng, luôn miệng truy hỏi.
-Ngươi lấy công pháp này ở đâu? Chỉ có tầng thứ nhất thôi sao?
-Đúng là công pháp không chỉ có một tầng...
Tần Tang chỉ nói một ít rồi dừng, hỏi ngược lại:
-Không biết đạo hữu có thể trả lời vấn đề của ta được chưa?
Nguyên Chúc thở dài, nói:
-Đó là công pháp cao cấp nhất trong truyền thừa của Giao tộc chúng ta, nhưng không bằng công pháp Thiên Yêu Luyện Hình này được. Nếu trước kia ta gặp phải công pháp này thì dù ta có phải dốc hết toàn lực cũng phải lấy cho bằng được.
-Mặc dù đạo hữu trúng bí thuật nhưng trong người vẫn mang huyết mạch của Giao Long.
Tần Tang trầm giọng nói:
-Trước đó đạo hữu luôn tò mò vì sao tại hạ lại sinh ra cánh phường và có yêu khí tinh thuần như vậy phải không? Không dối gạt gì đạo hữu, tại hạ đã tu luyện Thiên Yêu Luyện Hình tới tầng thứ ba. Có lẽ môn công pháp này do một cường giả đỉnh cấp ở Thượng Cố chế tạo ra, bao hàm mọi vậy, tại hạ là Nhân tộc cũng có thể tu luyện được nó thì có lẽ đạo hữu cũng có thể tìm được thời cơ phá cuộc. Dù chỉ là một chút chân ý nhưng cũng có thể giúp đạo hữu thu hoạch được rất nhiều, tương lai sáng lạn.
Dĩ nhiên Tần Tang sẽ không chủ động nói tới chuyện sở dĩ hắn có thể tu luyện Thiên Yêu Luyện Hình thực chất là do công lao của ngọc phật.
Nguyên Chúc gật một cái, không phủ nhận.
Suy nghĩ một lúc, Nguyên Chúc chuyển giọng:
-Đạo hữu từng nghe nói tới Vọng Nguyệt Tê chưa?
-Vọng Nguyệt Tê?
Tần Tang nhớ lại, nói:
-Từng nhìn thấy trong một cuốn sách cổ, hình như là một loài linh thú khó lương thời Thượng Cổ, nhưng không biết Vọng Nguyệt Tê có bản lĩnh gì.
Nguyên Chúc giải thích:
-Huyết mạch của Vọng Nguyệt Tê đã biến mất, Yêu Hải không có hậu duệ của Vọng Nguyệt Tê. Nhưng trong điển tịch của Giao tộc bọn ta có một quyển ghi chép lại, nói lúc Vọng Nguyệt Tê tu luyện có thể hấp thu ánh trăng, dù là lúc chính ngọ, là lúc mặt trời cực thịnh nhất cũng không làm ảnh hưởng tới quá trình tu luyện của chùng. Dù ở đây Vọng Nguyệt Tê cũng có thể cảm ứng được lực lượng của ánh trăng, còn hữu ích hơn chúng ta nhìn sao đoán phương hướng...
Hơi ngừng một chút, Nguyên Chúc lại nói thêm một bí mật.
-Thật ra Yêu tộc bọn ta luôn tìm kiếm cách phản công lại Thương Lãng Hải, không những đi tìm Truyền Tống Trận cổ ở khắp nơi mà còn có Yêu Vương xông vào cơn bão với mục đích dựa vào nó để tìm con đường tiến vào Thương Lãng Hải.
-Yêu tộc từng lấy được một chiếc sừng bị sứt mẻ của Vọng Nguyệt Tê, sừng cũng có năng lực tương tự với Vọng Nguyệt Tê.
-Có tiền bối đã dùng mảnh vỡ của sừng luyện chế ra vài pháp bảo, Yêu Vương có thực lực mạnh dùng sừng của Vọng Nguyệt Tê có thể xông và cơn bão, nguy hiểm bên trong cơn bão cũng giảm mạnh.
-Đáng tiếc cuối cùng vẫn thất bại, nếu không bọn ta cũng không bị lợi dụng, bị rơi vào tình cảnh này.
-Trong tay ta có một pháp bảo được luyện thành từ sừng của Vọng Nguyệt Tê.
Nguyên Chúc không vòng vo thêm nữa, từ lòng bàn tay hắn ta có vòng sáng lóe lên, một vật được lấy ra.
Món pháp bảo này rất nhỏ, chỉ to cỡ ngón cái.
Cả pháp bảo bóng loáng như gương, bề ngoài tản ra ánh sáng như ánh trăng, phần mũi nhọn hơi hếch lên, trông như sừng tê giác chính hiệu.
Nghe lai lịch của pháp bảo tới đây, Tần Tang nhìn chăm chú vào Nguyên Chúc:
-Ngay cả món bảo vật này đạo hữu cũng có được thì địa vị ở Giao tộc chắc hẳn không kém cạnh gì Cổ Hành đâu nhỉ?
Xem ra Nguyên Chúc có thể phòng bị, nhìn thấu được âm mưu của Yêu tộc cũng có nguyên nhân.
-Chuyện trước kia như mây như khói, không còn ý nghĩa gì nữa cả. Ngay khi bọn họ coi Nguyên mỗ như một đứa con rơi thì ta và Yêu tộc ở Yêu Hải đã cắt đứt mọi quan hệ rồi.
Nguyên Chúc lạnh nhạt nói:
-Món bảo vật này chỉ có một năng lực đó, không có tác dụng gì nhiều với ta nên đưa cho đạo hữu không sao. Dù không bị lạc đường bên trong phong bạo thì vẫn còn vô số nguy hiểm, tại hạ không dám vào đó một mình.
Tần Tang nghe vậy thì vui mừng, lúc này mới vứt một miếng ngọc giản khác cho Nguyên Chúc:
-Ta chỉ có bốn tầng đầu tiên của Thiên Yêu Luyện Hình, đủ để ngươi tu luyện tới Hóa Hình hậu kỳ, chắc đạo hữu đã hài lòng rồi chứ?
Nguyên Chúc nhận lấy ngọc giản, vội vàng dán nó lên mi tâm nhìn qua nội dung bên trong, vẻ mặt vừa sợ vừa mừng.
Nghe thấy Tần Tang nói đây là công pháp không trọn vẹn.
Nguyên Chúc không ngạc nhiên, gật đầu, vẻ mặt trở nên xúc động, khó hiểu nói:
-Đây là một thế giới thất lạc, các chí bảo đứng đầu đã vỡ nát, công pháp tuyệt thế tiêu tán...
Tần Tang nghe vậy thì giật mình:
-Lời này của đạo hữu có ý gì?
-Câu này không phải ta nói, mà là châm ngôn của một vị tiền bối Hóa Thần Kỳ ở Yêu Hải bọn ta để lại...
Nguyên Chúc nắm chặt ngọc giản trong tay, nói:
-Tất nhiên Thiên Yêu Luyện Hình cũng là công pháp tuyệt thế có một không hai của Yêu tộc thời Thượng Cổ, đạo hữu có thể lấy được bốn tầng đầu tiên thì chứng tỏ phúc duyên của đạo hữu rất nhiều rồi, vượt qua cả dự liệu của ta.
Suy nghĩ của Tần Tang vội chuyển.