Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 1521 - Chương 1521: Loại Hỏa Chú

Chương 1521: Loại Hỏa Chú Chương 1521: Loại Hỏa Chú

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ không có khả năng đuổi kịp con mồi.

Mưu lão ma chỉ có thể mong chờ, cuối cùng con mồi sẽ kiệt sức vì dùng hết linh dược, vì thế lão không từ bỏ mà vẫn tiếp tục đuổi theo ở phía sau.

Tần Tang lại càng thong dong hơn.

Thậm chí khi Mưu lão ma điều tức, hắn còn có thể thả chậm tốc độ, nắm chắc thời gian luyện hóa tạp chất trong cơ thể, vỗ chân nguyên đang xao động, uống linh dược hoặc hấp thu linh thạch, không cần phải lãng phí Tam Quang Ngọc Dịch nữa.

-Ta có thể miễn cưỡng ngưng tụ ra chú ấn Ma Hỏa, trước khi phong ấn lại Ma Hỏa hất lão ra...

Bạch tỉnh lại, nói.

Lực lượng thần hồn bị tiêu hao đã khôi phục được một phần, Bạch tiếp tục ngưng tụ chú ấn Ma Hỏa, phong ấn Hỏa Chú. Đồng thời Tần Tang nhắm tới một hướng rồi phi độn.

Khi tới một Hải Vực lạ lẫm, Tần Tang thả lỏng tâm thần, cuối cùng bọn họ cũng bỏ rơi được Mưu lão ma.

Tần Tang cũng không rõ bây giờ bọn họ đang ở đâu, cũng may có sừng Vọng Nguyệt Tê trong tay nên hắn không bị mất phương hướng.

Muốn thanh trừ hoàn toàn Hỏa Chú trong cơ thể thì cần phải chờ Bạch khôi phục lại.

Bạch thu hồi chú ấn, quay lại tiếp tục tĩnh tu.

Tần Tang chạy như bay không mục đích trong cơn bão, cố gắng cách Mưu lão ma càng xa càng tốt.

Khiến hắn phải kinh ngạc là thỉnh thoảng Hỏa Chú lại xuất hiện dị động, điều này chứng tỏ Mưu lão ma không hề từ bỏ, nhưng cũng không thể cảm ứng được vị trí của hắn.

Bên trong phong bạo không có nơi để nghỉ ngơi.

Mặc dù Tần Tang đã mệt rã rời, nhưng may vẫn được tiếp tế đủ. Hắn thả chậm tốc độ, vừa bay vừa loại bỏ tạp chất trong chân nguyên, phi hành không mục đích trong cơn bão.

Đây là một trải nghiệm khó có được, không có cao thủ hộ pháp bên cạnh, một mình trải nghiệm uy lực thiên địa mới biết được bản thân nhỏ bé biết bao nhiêu.

Tần Tang tạm thời không có ý định ra ngoài, tránh đen đủi lại đụng trúng Mưu lão ma.

Chờ giải được Hỏa Chú trong cơ thể, trừ bỏ được tai họa ngầm thì hắn sẽ quay lại Thương Lãng Hải.

Hơn nửa tháng sau khi tiến vào cơn bão.

Thiên Mục Điệp đột nhiên truyền tới ý niệm dị dạng, lòng Tần Tang hơi động, nhìn theo hướng mà Thiên Mục Điệp dẫn dắt, sau đó tăng tốc độ.

Hắn thuần thục di chuyển, tránh từng đợt linh triều và gió lốc, sau mấy lần lấp lóe, thân hình của hắn dừng lại, nhìn tình huống trước mắt, vẻ mặt kinh ngạc.

Phía trước có một cột sáng, bắn từ đáy biển lên chân trời.

Giữa linh triều hỗn loạn và sóng gió mà vẫn có thể thấy rõ được cột sáng, chỉ có điều nó hơi vẹo một chút.

-Đây là...

Tần Tang nhớ lại lúc từng thấy cảnh tượng tương tự khi ở trong chiến trường Cổ Tiên.

Có cấm chế cổ xưa bị phát động!

Tần Tang mừng rơn, hắn vào con bão lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên gặp phải cấm chế cổ xưa, nơi này rất có thể có động phủ tương tự cô tu tồn tại.

Bóng người hắn lóe lên rồi xuất hiện gần cột sáng, cúi đầu nhìn nơi bắt đầu của cột sáng.

Bên trong cấm chế cổ xưa có thể là động phủ cổ tu, cũng có thể là nguy hiểm chưa ai biết tới.

Tần Tang hơi rõ dự, cuối cùng vẫn quyết định thử một lần.

Hiện tại hắn rất mệt, vẫn luôn cố gắng chống đỡ tới lúc tìm được một nơi yên ổn để nghỉ ngơi cho tốt.

Tần Tang cẩn thận điều tra, sau đó cả ngươi rơi xuống lẻn vào trong biển sâu.

Cột sáng bắt nguồn từ đáy biển, ở đây cũng không yên bình, lực lượng từ cơn bão truyền xuống dưới, sóng ngầm cuồn cuộn, nguy hiểm không kém mặt biển.

Tần Tang miễn cưỡng ổn định thân mình, nhìn về đầu nguồn.

Dị quang chói mắt.

Tần Tang mượn nhờ thần thông của Thiên Mục, thấy sau dị quang là một cánh cửa lớn, phía sau cánh cửa đó là một nơi vô cùng hoang vu cùng với vài tòa cung điện cổ xưa.

Hắn liếc nhìn cảnh tượng phía sau cánh cửa, phát hiện nơi này âm u tràn đầy tử khí, hoàn toàn không có chút sinh cơ nào.

Nhìn toàn bộ cảnh vật không sót thứ gì, bề ngoài không có nguy hiểm.

Cửa lớn là bản thể của cấm chế cổ.

Tần Tang bất ngờ phát hiện cánh cửa đó không hoàn chỉnh, có một góc bị vỡ, hình như cấm chế cổ đã bị lực mạnh phá vỡ.

Thấy vậy, Tần Tang lập tức bơi tới gần cửa.

Thiên Mục Điệp dùng toàn lực thôi động thần thông bản mệnh.

Mặc dù Tần Tang chưa từng nhìn thấy loại cấm chế cổ như này, nhưng do có sự trợ giúp của Thiên Mục Điệp, hắn chậm rãi phân tích lực lượng của Cấm Chế Cổ, cuối cùng tìm ra được phương pháp hóa giải.

Cậy vào một góc vỡ vụn trên bản thể của cấm chế cổ, Tần Tang xông vào trong với sự chắc chắn không nhỏ.

Hắn không nóng lòng ra tay ngay, mà chờ một hồi, sau khi xác nhận phía sau cánh cửa không ẩn giấu nguy hiểm gì mới ra tay phá cấm.

"Vù..."

Sáu cây Ma Phiên thành trận, Cửu U Ma Hỏa hóa thành một ngọn giáo lửa, mạnh mẽ đâm vào một góc của cấm chế cổ.

Ầm!

Cửa lớn sừng sững không động.

Nhưng chỗ Hỏa Mâu đánh trúng lại xuất hiện dị dạng.

Nơi đó vốn đã có vết nứt, nay bị Hỏa Mâu đâm trúng vết nứt nên đã kích thích khiến cửa lớn tỏa ra hào quang lấp lánh, dị tượng xuất hiện nhiều lần.

Thiên Mục Điệp giang thẳng hai cánh, trên cánh bướm huyễn hóa ra một đôi Thiên Mục chân thực, nhìn chằm chằm vào trong cửa lớn.

Nhắm đúng thời cơ.

Tần Tang thay đổi ấn quyết liên tục, đánh từng cấm chế ra ngoài như nước chảy mây trôi, chui vào trong cửa lớn.

Ban đầu thử nghiệm mấy lần đều thất bại.

Sau vài lần cải tiến, cuối cùng Tần Tang cũng thành công.

Ánh sáng ở góc có vết nứt của cửa lớn trở nên ảm đạm, thân người Tần Tang chợt lóe, thành công xuyên qua vết nứt tiến vào phía sau cánh cửa.

Không gian nơi này không lớn.

Tần Tang gọi linh kiếm và Ma Phiên ra hộ thể, nhanh chóng du tẩu xung quanh một vòng, đi tới trước mấy tòa cung điện, phát hiện cấm chế ở đây không có dấu vết đã bị phá giải.

-Không có!

Bạch đột nhiên lên tiếng.

Mặt Tần Tang lộ rõ vui mừng:

-Đạo hữu đã khôi phục xong rồi sao?

"Vèo!"
Bình Luận (0)
Comment